Mục lục [Hiển thị]
Ba Vàng một ngày mưa...
Một buổi chiều mưa phùn lạnh buốt trong những ngày đông ở Ba Vàng... Đang ấp mình trong một góc kín, cánh cửa mở ra, tôi nhìn thấy một người phụ nữ trung niên chắc cũng khoảng 35 tuổi gì đấy, bên cạnh là một đứa bé gái ngước mắt lên nhìn xung quanh như lạ lẫm lắm. Tôi chợt dừng mọi hoạt động của mình lại, để ý kĩ một chút... Trên khuôn mặt của hai mẹ con mang một vẻ gì đó rất bi thương, ánh mắt ảm đạm khiến không gian nơi đây như bị bao trùm toàn bộ.
Vì sao hai mẹ con cô đến chùa Ba Vàng?
Người phụ nữ trung niên ấy bắt đầu kể bằng giọng nghẹn ngào:
Mấy năm trước, gia đình cô đang sống rất hạnh phúc, hai vợ chồng, hai đứa con - một trai, một gái. Rồi bỗng nhiên, đau thương ập đến bất ngờ. Đêm hôm đó, cả gia đình cô đang cười đùa vui vẻ bên nhau thì chồng cô bất ngờ vỡ mạch máu não và chết, không kịp cấp cứu gì. Không lâu sau đó, cô đi lấy người chồng mới, chuyển nhà đến một nơi khác cùng 2 đứa con của mình. Tưởng rằng cuộc sống mới sẽ êm đềm trôi qua, chôn vùi đau thương kia đi. Nhưng…. hơn 1 năm trước, đứa con trai lớn của cô xin cô cho chuyển về ngôi nhà cũ ở một mình. Cô hơi e ngại, nhưng nghĩ con mình cũng lớn rồi nên đồng ý để con có cuộc sống thoải mái hơn. Khi chuyển nhà về đấy, con trai cô vẫn liên lạc nói chuyện rất vui vẻ, cũng thường xuyên đến thăm cô và em gái. Bỗng dưng, một thời gian sau, gia đình đang ăn cơm thì nhận được tin nó chết, vì uống thuốc sâu tự tử. Cô sốc lắm... mất chồng cũ, lại mất cả con trai, cô không thể nào tiếp nhận được. Cô không biết mình mang nghiệp gì mà phải chịu quả báo như bây giờ. Nhưng điều lo ngại nhất với cô bây giờ, chính là đứa con gái nhỏ, dạo thời gian gần đây lại muốn xin cô về ở ngôi nhà cũ ấy, nó nhất quyết muốn về. Cô sợ lắm, cô sợ nó sẽ bỏ cô mà đi như chồng và con trai cô... nếu thế thì cô sẽ chết mất. Thế nên, được người quen giới thiệu, cô quyết định về chùa thỉnh nghiệp.
Đúng thật, một câu chuyện rất đau thương. Đang yên đang lành, cả hai người đàn ông trong nhà đều ra đi một cách bất ngờ. Quay sang nhìn cô bé nhỏ bên cạnh, tôi nghĩ: “Tại sao em ấy còn nhỏ như vậy (chừng 8 - 9 tuổi gì đó) mà đã đòi mẹ về ngôi nhà cũ - nơi xảy ra cái chết của cả bố và anh? Phải chăng, đằng sau ngôi nhà ấy còn có điều gì chưa ai biết?”...
Và đúng thật là như thế... Sau khi được Chư Tăng bạch thỉnh vong linh oan gia trái chủ khiến cho con gái cô nhất quyết đòi về ngôi nhà cũ ấy... cả pháp hội lặng im…
Nỗi đau quá khứ chưa bao giờ nguôi ngoai
“Con phải giết cả nhà nó... con sẽ dẫn lần lượt từng đứa về ngôi nhà ấy và giết chết từng đứa!”
Chưa bao giờ... tôi nghe thấy một giọng nói uất hận và đau đớn đến như thế. Đó là một lời khẳng định đầy quả quyết của vong linh, nhưng tôi nghe trong đó là cả một câu chuyện dài chưa được kể, có lẽ là bi thương, có lẽ là đau đớn, có lẽ là oán hận…
Vong linh bất động, tiếng nấc nghẹn lại, nước mắt chảy ra đầy ai oán.
Trong một tiền kiếp xưa, vong linh chính là một người đàn ông nhà nghèo, phải lăn lộn đi làm thuê để kiếm sống, trang trải cho cuộc sống gia đình, trên có cha mẹ già, dưới có vợ và mấy đứa con nhỏ. Mặc dù rất khó khăn, nhưng người đàn ông ấy vẫn cảm thấy rất hạnh phúc bên gia đình mình.
Một ngày, người đàn ông ấy đang làm việc cho nhà chủ. Bỗng nhiên lại bị ông chủ gọi đến. Không hiểu có chuyện gì, anh ta cũng đi lóc cóc đi đến. Trước mặt anh ta lúc này là cả gia đình ông chủ, cùng với đó là một người đàn ông lạ mặt, nếu để ý kĩ thì có thể đoán được đây là một ông thầy phong thủy.
Anh nép người lại, hỏi:
- Bẩm ông chủ, ông có chuyện gì muốn sai bảo con ạ?
- Mày thấy làm việc cho nhà ông thế nào? - Ông ta ngồi chễm chệ trên ghế, giọng đầy hớn hở hỏi anh.
Anh cũng thành thật trả lời:
- Bẩm ông, làm việc cho nhà ông có lẽ là phúc duyên đối với con. Nhà ông đối xử với con rất tốt, tiền công trả cũng rất hậu hĩnh, con không biết trả ơn này như thế nào.
Ông ta cười lớn:
Tốt lắm... Vậy bây giờ nhà ta có việc nhờ mày giúp đỡ thì mày có giúp không?
Anh ta gật đầu với khuôn mặt quả quyết:
- Nếu có thể... con sẽ giúp!
Ông ta cười ha hả rồi nguýt mắt ra hiệu cho 1 số thằng hầu đang đứng trong nhà. Anh ta chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy mấy thằng hầu ấy chạy ra giữ chân tay mình lại. Sau đó, ông chủ nhà nói:
- Chỉ có mày mới có thể giúp được tao! Haha...
Sau khi mấy tên người hầu trói chặt anh ta lại, ông ta đuổi mấy tên ấy đi rồi tự mình cùng một số người trong nhà mang anh ta ra một mảnh đất sau nhà. Anh ta hoảng hốt nhìn cái hố sâu trước mặt mình, rồi quay ra nhìn ông chủ với ánh mắt sợ hãi:
- Ông chủ... ông định làm gì?
Lại còn làm gì nữa. Tao sẽ chôn mày ở đây để mày giữ của cho gia đình nhà tao. Chỉ có mày mới hợp phong thủy mà thôi... haha
Nói xong, ông chủ lấy trong túi áo ra một lá bùa đã được ông thầy phong thủy yểm và giao cho ông ta, sau đó ông dán lên người anh. Anh sợ hãi, mặt tái xanh lại, van xin:
- Con xin ông... bây giờ ở nhà chỉ còn mình con là trụ cột nuôi gia đình thôi. Con còn bố mẹ già, còn vợ, còn mấy đứa con nhỏ... nếu con chết đi thì họ sẽ như thế nào đây.
Ông ta hằn mặt lại và nói:
- Đấy là chuyện của mày. Tao nuôi mày lâu nay, đã đến lúc mày trả ơn tao rồi.
Anh ta khuỵu xuống, dùng đôi bàn tay đã bị trói chặt, hoảng loạn, khóc lóc cầu xin:
- Con xin ông, con xin ông...
- Này thì xin này... này thì xin này… - Ông ta tức giận dùng chân đạp liên tục vào người anh.... Gần mép hố, rồi thân xác ấy rơi “bịch” xuống hố sâu.
Anh đau đớn hét lên:
- Xin ông mà... con làm trâu làm ngựa suốt đời ở nhà ông cũng được, ông đừng chôn sống con!
Ông chủ cùng những người trong nhà ông ta đứng xung quanh cười hả hê:
- Không bao giờ! Mày phải giữ của cho nhà tao...
Rồi từng tấc đất lần lượt ném xuống người anh. Anh cố gắng chới với nhưng vô dụng. Anh uất ức, anh oán hận, cơn hận ấy dồn vào ngực khiến anh bị đau tim. Rồi đất cũng chôn vùi anh vào lòng sâu. Trước khi những hạt đất cuối cùng phủ lên mặt anh, ánh mắt đỏ long sòng sọc, chất chứa lòng căm phẫn, oán hận vô cùng. Chẳng lâu sau đó mà anh chết! Ôi... còn bố mẹ già, còn người vợ hiền, còn những đứa con thơ mong ngóng anh trở về thì sao?? Họ có biết trước khi anh bị chôn sống anh đã nghĩ đến họ? Càng nghĩ bao nhiêu, nỗi hận thù của anh với ông chủ càng sâu đậm bấy nhiêu. Anh phải trả bằng được mối thù này để cái chết này không bao giờ là vô dụng.
Sự trả thù tàn độc
Cuối cùng, anh ta cũng có thể trả thù được, nhưng cũng chưa dừng lại ở đó. Anh ta - chính là vong linh được thỉnh về trong pháp hội hôm nay. Trôi mãi, lăn mãi, theo dòng nghiệp lực, anh ta bị đọa làm vong linh, ngạ quỷ; còn ông chủ kia và những người thân trong gia đình kiếp này đủ phúc được sinh ra làm người, nhưng làm sao tránh được NHÂN QUẢ.
Ông chủ kia và những người trong gia đình kiếp này lại đủ nhân duyên hợp thành một gia đình, và ở trên mảnh đất mà chính họ trong kiếp xưa đã chôn sống người làm thuê ấy - đó chính là gia đình của người phụ nữ trung niên mà tôi đang nói đến. Còn vong linh của người làm thuê ấy - chính là vong linh đang ngự trên đất của gia đình họ. Theo mối hận thù hằn sâu trong kiếp xưa, mà vong linh khiến cho gia đình họ phải lần lượt chết hết, chết từng người. Người phụ nữ ấy - cũng chính là ông chủ trong kiếp xưa, sẽ lần lượt chứng kiến người thân của mình chết, sau đó mới đến lượt cô.
Vong linh khiến cho từng người trong nhà đang yên đang lành, lúc trước đang nói cười vui vẻ nhưng một lúc sau sẽ chết một cách bất ngờ, trước khi chết ai cũng sẽ bị đau tim, uất ở vùng ngực rồi mới chết. Mặc dù đã chuyển nhà đi nơi khác, nhưng vong linh sẽ lần lượt dẫn dắt suy nghĩ của từng người muốn về lại ngôi nhà cũ - cũng chính là mảnh đất mà ngày xưa vong linh bị chôn sống, rồi khiến cho họ chết trên mảnh đất ấy. Đã giết được 2 người rồi... tiếp theo vong linh sẽ dẫn đứa con gái nhỏ trong nhà về ngôi nhà cũ rồi cũng sẽ tự tử ở đó.
Quá kinh khủng... thật sự kinh khủng!
Dừng lại ở đây... tôi cũng có thể cảm nhận được sự uất hận của vong linh như thế nào. Nhìn sang hai mẹ con họ, họ khóc nấc lên... người phụ nữ ôm đứa con nhỏ khóc với vẻ mặt đầy tội lỗi, còn đứa nhỏ... thấy mẹ khóc, thấy vong linh uất hận khóc không thành tiếng rồi cũng khóc theo. Cả pháp hội lúc này không ai có thể kìm nén được cảm xúc của mình.
Chư Tăng khai thị cho vong linh, nhưng thật sự rất khó khăn. Oán hận quá sâu dày! Từng câu nói mà vong linh thốt ra, không một câu nào không chất chứa sự căm phẫn, uất ức.
Thầy ơi, con không thể về chùa được. Nó yểm lá bùa ấy vào người con, con không thể về chùa được. Chỉ có 5 người như Thầy (5 chư Tăng chùa Ba Vàng) về tại nhà nó làm lễ thì mới có thể cứu được con về chùa. Lúc ấy, con mới tha cho nó!
Vong linh đau đớn nói như vậy. Phải đủ 5 chư Tăng về nhà cũ của cô ấy - cũng chính là nơi vong linh đang trú ngự, làm lễ thì mới có thể hóa giải được mối oán kết này.
Người phụ nữ ấy khóc lóc đồng ý sẽ thỉnh mời chư Tăng về làm lễ, và sẽ cúng dường đầy đủ cho vong linh, sẽ tu tập để hồi hướng cho vong linh. Thế rồi, chư Tăng khai thị cho vong linh, vong linh ra ngoài.
Lúc này, không khí nơi đây cực kì ảm đạm. Không gian yên lặng, xen lẫn một vài tiếng khóc nấc nghẹn ngào của hai mẹ con họ.
Tôi thấy xót thương cho họ, cũng xót thương cho vong linh, rồi xót thương cho bao chúng sinh đang tạo nghiệp ác ngoài kia, liệu họ có nghĩ đến quả báo sau này hay không?
Đừng làm ác, dù là việc nhỏ nhất, nhân quả không nhún nhường một ai!
Các bài nên xem:
Bình luận