Thuở xưa, đức Phật trú ở tinh xá nước Xá-vệ vì hàng trời rồng quỷ thần, vua chúa quan dân thuyết pháp. Lúc ấy, có hai gã lang thang kết thân với nhau, đi đâu cũng có mặt như hình với bóng. Hai người bàn nhau muốn làm Sa-môn, bèn đến chỗ Phật làm lễ, rồi quỳ xuống chắp tay thưa rằng:
- Bạch đức Thế Tôn! Chúng con muốn xuất gia làm Sa-môn, xin Ngài thâu nhận.
Đức Phật cho phép hai người xuất gia làm Sa- môn, rồi cho ở chung một phòng. Hai người sống chung vì tập khí thế gian sâu dày nên suốt ngày chỉ nhớ đến chuyện ân ái vinh hoa của thế gian. Họ thường xuyên nói đến thân thể mỹ miều của người đẹp mà không xét nghĩ tính chất vô thường, bất tịnh của nó. Do đè nén dục vọng nên dần dần thành bệnh uất kết bên trong. Đức Phật với tuệ nhãn thấy được chuyện này. Ngài biết họ do vọng tưởng, buông lòng theo dục niệm nên không tu được. Ngài liền sai một trong hai người đi khỏi, rồi tự hóa thành người đó đến ở chung với vị còn lại. Hóa Tỳ-kheo này nói với vị ở chung.
- Chúng ta cứ nhớ nghĩ hoài đến ái ân, chi bằng hôm nay đi xem thân thể người đẹp ra sao, ở nhà mà tưởng nhớ suông nào có được gì đâu?
Hai người cùng đi đến xóm dâm nữ. Đức Phật hóa ra một cô gái điếm ở trong làng. Hai người đến đưa cô ấy vào phòng rồi nói:
- Chúng tôi là người tu, thọ cấm giới của Phật nên không thể xúc chạm đến thân thể cô. Ý chỉ muốn xem thân thể người nữ cho thỏa ước mong thôi.
Cô gái ấy nghe vậy liền cởi bỏ đồ trang sức, y phục đứng khỏa thân cho hai vị ấy ngắm. Một mùi hôi hám từ thân cô bốc ra, nghe muốn nghẹt thở. Hai người trông thấy tường tận vẻ nhơ bẩn của nó.
Hóa Tỳ-kheo mới nói với Tỳ-kheo kia rằng:
- Vẻ đẹp của người nữ chẳng qua là vì phấn sáp xông hương, tắm gội nước hoa. Họ mặc y phục màu sắc xinh đẹp là để che chỗ nhơ xấu của mình, ướp hoa xông hương là để lấp mùi hôi thân thể. Thật ra nó chỉ như cái túi da chứa phân có gì đáng tham?
Bấy giờ, hóa Tỳ-kheo liền nói kệ:
Này dục ta biết rõ
Ngươi từ nhớ tưởng sinh
Ta nếu không nhớ tưởng
Ngươi tự sẽ không còn.
Trong tâm thích là dục
Đâu chỉ năm dục ngoài
Bỏ ngũ dục được ngay
Là người đại dũng lực.
Vô dục thì vô úy
An lạc chẳng lo chi
Dục hết, kết sử giải
Sinh tử mãi thoát ly.
Hóa Tỳ-kheo nói kệ xong, hiện lại thân Phật tướng hảo quang minh. Tỳ-kheo trông thấy hổ thẹn ăn năn. Năm vóc sát đất đỉnh lễ Phật. Đức Phật lại thuyết pháp cho ông. Ông nghe xong hoan hỉ tỏ ngộ chứng quả A-la-hán.
Cả hai trở về tinh xá. Lúc ấy, vị Tỳ-kheo được Phật sai đi cũng trở về. Vị này thấy bạn mình thần sắc hoan hỉ hơn mọi khi bèn hỏi nguyên nhân. Tỳ- kheo liền kể chuyện Phật đã từ bi độ mình như thế nào, và mình nhờ đức Phật đã được thoát khỏi các khổ. Nói xong, vị Tỳ-kheo lại nói kệ rằng:
Ngày đêm tưởng nhớ dục
Ý giong ruổi không ngừng
Thấy nữ dục nhớp nhơ
Hết tưởng hết buồn khổ.
Tỳ-kheo bạn nghe kệ xong, tự tư duy quán chiếu, đoạn dục diệt tưởng chứng được Pháp nhãn.
(Trích soạn từ: Kinh Pháp cú thí dụ, Quyển Thứ Tư, Phẩm Dụ Ái Dục Thứ 35, Thí dụ 65, tr.300-303, Việt dịch: Thích Minh Quang, Nxb. Tôn Giáo, Hà Nội, 2012)
Bình luận
Ban quản trị
- Chủ quyền của đất nước;
- Các vấn đề về chính trị;
- Các phát ngôn cho mục đích hoặc có dấu hiệu chống lại Đảng, Nhà nước, chia rẽ và gây mất đoàn kết dân tộc, đoàn kết tôn giáo;
- Vi phạm hoặc có dấu hiệu vi phạm chính sách, pháp luật của Nhà nước và thuần phong, mỹ tục của dân tộc.
Cho mục đích trên, chúng tôi tuyên bố có quyền xóa, gỡ bỏ hoặc thực hiện bất kỳ biện pháp nào thuộc quyền của Ban Quản trị và Chủ sở hữu; và tố cáo với cơ quan chức năng hoặc thực hiện các biện pháp pháp lý cần thiết để ngăn chặn, xử lý các hành vi vi phạm hoặc hành vi có dấu hiệu vi phạm nêu trên.