Bài kinh: Phật Độ Năm Trăm Cô Gái Dòng Bà La Môn

Thuở xưa, đức Phật trú tại nước Xá-vệ. Giữa vùng biển phía Đông nam nước này có một hòn đảo, trên đảo có một cây nở hoa thơm ngát, trong sạch.
Bấy giờ, có năm trăm cô gái dòng Bà-la-môn theo ngoại đạo tu hành rất tinh tấn, song chưa biết gì đến Phật pháp. Họ bàn với nhau:
- Chúng ta sinh ra mang thân phụ nữ, từ trẻ đến già bị ba điều ràng buộc không thể tự do. Lại nữa, mạng sống ngắn ngủi, thân như huyễn hóa rồi sẽ tử vong. Chi bằng chúng ta hãy cùng nhau đến đảo hoa thơm, hái hoa thờ cúng, tinh tấn trì trai, quy y Phạm Thiên, nguyện được sinh lên cõi trời đó sống lâu bất tử, lại được tự tại không có ràng buộc, lìa các tội nghiệp không còn ưu hoạn.
Bàn xong, các cô liền sửa soạn hành trang đi đến hòn đảo đó, hái hoa thơm thờ cúng Phạm Thiên, nhất tâm trì trai nguyện quy y với thần minh.
Bấy giờ, đức Thế Tôn quán sát thấy các cô tuy giữ trai giới theo thế tục mà tâm lại tinh tấn có thể độ được. Cho nên, Ngài cùng với đại chúng đệ tử, Bồ-tát, trời, rồng, quỷ thần dùng thần thông bay đến đảo ngồi dưới cội cây. Các cô thấy vậy vô cùng hoan hỉ, cho là Phạm Thiên cảm được lòng thành cầu nguyện của mình mà giáng hạ. Lúc ấy, có một thần nhân nói với các cô:
- Đây không phải là Phạm Thiên mà là đấng tam giới Tôn, hiệu là Phật, cứu độ chúng sinh vô số.
Các cô nghe vậy liền đến trước Phật đỉnh lễ, rồi bạch rằng:
- Chúng con nhiều phiền não nay phải mang thân nữ, vì mong thoát khỏi sự ràng buộc kềm thúc, nên nguyện sinh lên cõi trời Phạm Thiên.
Đức Phật nói:
- Các cô vì muốn được thiện lợi nên phát nguyện như vậy. Trên đời có hai việc mà quả báo rõ ràng là: Làm thiện được phước, làm ác chịu họa. Thế gian nhiều đau khổ, chư thiên vui sướng hơn. Hữu vi thì còn phiền não, vô vi thì tịch tĩnh an vui. Ai có thể chọn lựa lấy điều lợi ích chân thật thì đó là người sáng suốt. Lành thay, các cô lại có tâm ý sáng suốt!
Bấy giờ, đức Thế Tôn liền nói kệ:

Ai biết rõ cõi đất
Khỏi địa ngục, sinh thiên
Ai giảng nói Pháp Cú
Như chọn hoa tươi đẹp.
Hữu học rõ cõi đất
Khỏi địa ngục, sinh thiên
Và khéo nói Pháp Cú
Hái được hoa công đức.
Biết thế gian mong manh
Pháp huyễn hóa tạm có
Bẻ gãy bẫy ma dụ
Không còn có tử sinh.
Thấy thân như bọt nước
Pháp tính vốn huyễn hư
Bẻ gãy bẫy ma dụ
Không còn có tử sinh.

Các cô ấy nghe Phật nói kệ xong, nguyện tu học theo chính đạo, xin xuất gia làm Tỳ-kheo Ni. Đức Phật hứa khả, tóc các cô tự rụng, đầy đủ pháp phục, tư duy lẽ tịch tĩnh chứng quả A-la-hán.
A-nan bạch với Phật rằng:
- Bạch đức Thế Tôn! Các vị này có phước đức gì mà được Thế Tôn đến độ, vừa nghe Phật thuyết pháp liền xuất gia đắc đạo?
Phật bảo A-nan:
- Thời đức Phật Ca-diếp có một ông trưởng giả giàu có vô số. Vợ và hầu thiếp của ông đến số năm trăm. Nhưng tính ông lại hay ghen, cấm đoán vợ và hầu thiếp ở nhà không cho ra ngoài. Các bà muốn đến lễ Phật, nhưng ông ta không cho phép.
Một hôm, Quốc vương cho mời các đại thần vào cung dự tiệc suốt một ngày. Các bà nhân dịp đó mới cùng nhau đến chỗ Phật đỉnh lễ rồi ngồi nghe kinh. Các bà đồng phát nguyện:
- Xin cho chúng con đời đời không gặp người ác, sinh ra chỗ nào thường gặp Thánh nhân đạo đức. Chúng con nghe rằng, đời vị lai có đức Phật hiệu là Thích Ca Văn, xin cho chúng con được gặp, xuất gia học đạo, phụng trì giáo huấn.
Đức Phật nói với A-nan:
- Năm trăm phu nhân lúc ấy là năm trăm vị Tỳ-kheo Ni hiện nay. Do bổn nguyện khẩn thiết nên nay được độ và cũng vì lẽ đó ta đến để giáo hóa họ.
Đức Phật nói xong, không ai là không hoan hỉ, nhất tâm tín sự phụng hành.

-
aa
+
434 lượt xem
11/11/2021

Bình luận

Phản hồi cho Hủy bỏ