Bài kinh: Tu Đạt Khuyên Bạn Thỉnh Phật

Thuở xưa, nước Xá-vệ có một vị đại trưởng giả tên là Tu-đạt đã chứng quả Tu-đà-hoàn. Bạn của ông là trưởng giả Hiếu Thí lại là người không tin đạo Phật và các y thuật.

Một hôm, trưởng giả Hiếu Thí lâm trọng bệnh nằm liệt trên giường. Thân thuộc và bè bạn nghe tin đến thăm, khuyên ông nên trị bệnh, nhưng ông khăng khăng dầu chết cũng không chịu.

Ông trả lời với mọi người:
- Tôi thờ mặt trời, mặt trăng, trung với vua, hiếu với cha. Tôi nguyện theo đạo lý này suốt đời, dầu chết cũng không đổi chí.

Trưởng giả Tu-đạt nói:
- Thầy tôi chính là đức Phật, oai đức khắp nơi, ai gặp đều được lợi ích. Anh hãy thử thỉnh Ngài đến giảng kinh, chú nguyện cho anh. Tôi thấy mọi người nghe được lời Phật dạy họ đều cải đổi tâm tính trở nên thiện lành, không giống với các đạo khác đâu. Còn việc theo hay không theo, đó là tùy ở ý anh. Anh bệnh lâu ngày như vậy, biết đâu nhờ phước thỉnh Phật sẽ được thuyên giảm.

Hiếu Thí đáp:
- Tốt lắm, xin anh hãy thỉnh Phật và chúng đệ tử của Ngài giùm tôi.

Trưởng giả Tu-đạt liền thỉnh Phật và Tăng chúng. Đức Phật đến trước cửa nhà trưởng giả Hiếu Thí bèn phóng hào quang soi sáng khắp trong ngoài. Hiếu Thí thấy được ánh sáng của Phật tâm sinh hoan hỉ, thân thể nhẹ nhõm. Đức Phật đến trước Hiếu Thí ngồi xuống, rồi an ủi thăm hỏi:
- Ông bệnh ra sao? Trước giờ tin thờ vị thần nào và đã trị liệu gì chưa?

Trưởng giả thưa rằng:
- Bạch đức Phật, con phụng thờ mặt trời, mặt trăng, vua chúa, tổ tiên. Con từng kính giữ trai giới đến cầu xin được mọi điều may mắn. Thế nhưng nay bị bệnh đã lâu mà vẫn chưa được ân cứu giúp. Còn việc y dược, châm cứu là điều gia đình kiêng kỵ. Đến như việc tu học kinh giới, gây tạo phước đức chúng con vốn không biết gì. Từ tổ tiên truyền đến nay, gia đình chúng con đều tuân thủ nghiêm ngặt như thế.

Đức Phật nói với trưởng giả:
- Người sống ở đời có ba trường hợp bị chết oan:
Một là: Có bệnh không điều trị.
Hai là: Điều trị không cẩn thận.
Ba là: Không biết hay dở, tự tiện điều trị.

Bệnh này không thể nhờ vào mặt trời, mặt trăng, trời đất, tổ tiên, vua chúa hay cha mẹ mà có thể trị lành. Phải sáng suốt hiểu đạo, tùy thời trị liệu cho được an ổn:
Một là: Tứ đại bất hòa nóng lạnh thì cần y dược.
Hai là: Bị tà ma nhiễu loạn thì cần tu niệm kinh giới.
Ba là: Phụng thờ các bậc Hiền Thánh, thương yêu cứu giúp khổ nạn chúng sinh, đem oai thần phước đức bảo bọc quần sinh, dùng đại trí tuệ diệt trừ ấm cái.

Ông nếu làm được như vậy thì đời này sẽ sống an lành, không bị chết oan. Nhờ giới đức trí tuệ thanh tịnh nên đời đời thường được an ổn.

Bấy giờ, đức Thế Tôn nói kệ rằng:

Thờ mặt trời vì sáng
Thờ cha vì biết ân
Thờ vua vì uy lực
Thờ thầy vì nghe đạo.
Cầu y sĩ vì mạng
Dựa cường hào vì hơn
Hiểu pháp nhờ trí tuệ
Tu phước đời đời vui.
Xét bạn: Xem việc làm
Rõ bạn: Lúc nạn gấp
Hiểu vợ: Khi hoan lạc
Biết kẻ trí: Qua lời.
Là thầy giỏi thấy đạo
Giải nghi, giúp trò hiểu
Dạy cho pháp thanh tịnh
Gìn giữ được Pháp tạng.
Nhờ nghe hiện đời lợi
Cả vợ con anh em
Đời sau cũng lợi ích
Nghe nhiều thành thánh trí.
Thu nhiếp nhờ hiểu nghĩa
Hiểu nghĩa giới trang nghiêm
Người thọ pháp hành trì
Nhờ đó bệnh được an.
Được vậy, hết giận sầu
Cũng không có tai ương
Muốn an ổn kiết tường
Hãy thờ người học rộng.

Bấy giờ, trưởng giả nghe Phật thuyết pháp, những nghi ngờ liền dứt sạch như mây mù tan tác. Ông cho mời lương y đến trị bệnh và chuyên tâm tu học đạo. Nhờ vậy tứ đại điều hòa, bệnh tật không còn, như uống nước cam lộ, trong ngoài khoan khoái, thân tâm an định, đắc quả Tu-đà-hoàn. Thân thuộc và người trong nước ai nấy đều kính nể ông.

-
aa
+
632 lượt xem
11/11/2021

Bình luận

Phản hồi cho Hủy bỏ