Thuở xưa, đức Phật trú tại thành La-duyệt-kỳ. Cách nước này năm trăm dặm có một ngọn núi là nơi cư trú của một gia tộc gồm một trăm hai mươi hai người sinh trưởng tại đó. Họ sống bằng nghề săn bắn trong rừng, mặc áo da, ăn thịt thú mà không biết làm ruộng rẫy. Tín ngưỡng của họ là thờ cúng quỷ thần, chưa biết gì về Tam Bảo. Đức Phật với thánh trí thấy họ có thể độ được nên đến đó ngồi dưới một cội cây. Lúc ấy, bọn đàn ông đều vào núi săn bắn chỉ còn phụ nữ ở nhà. Đức Phật tỏa ánh từ quang chiếu khắp đất trời, cây đá trong núi đều biến thành sắc vàng. Lớn nhỏ ai thấy cũng đều kinh ngạc hoan hỉ, cho Phật là vị thần linh nên kéo đến lễ bái, cúng dường, trải chiếu thỉnh Phật ngồi.
Đức Phật nhân đó mới thuyết pháp về tội báo của việc sát sinh, phước đức của tâm từ bi, ân ái tạm hợp rồi lại tan cho các phụ nữ nghe. Nghe xong họ đều hoan hỉ, ra trước bạch Phật:
- Sơn nhân chúng con sát sinh ăn thịt để sống. Nay muốn dâng cúng Ngài một ít, xin hãy nhận lấy.
Đức Phật bảo với các phụ nữ:
- Giáo pháp của chư Phật không sát hại chúng sinh. Ta đã thọ trai rồi mới đến đây, không cần phải dọn ra nữa.
Đức Phật nhân đây lại dạy:
- Không ai là không tham sống sợ chết. Giết chúng sinh nuôi sống mình tội lỗi rất nặng, khi chết sẽ đọa ác đạo. Còn ai từ bi bất sát đời đời sẽ được an vui.
Bấy giờ, đức Thế Tôn liền nói kệ:
Hành từ bi bất sát
Thường biết thu nhiếp thân
Đây là chỗ bất tử
An lạc không tai họa.
Bất sát hành từ bi
Thận trọng ý và lời
Đây là chỗ bất tử
An lạc không tai họa.
Tuân theo đạo vô vi
Không tổn hại chúng sinh
Tâm không bị phiền não
Tương xứng trời Phạm Thiên.
Thường dùng đức từ bi
Thanh tịnh như Phật dạy
Biết đủ và biết dừng
Sẽ vượt qua sinh tử.
Đức Phật nói kệ xong, những người đàn ông đi săn cũng vừa về đến. Các phụ nữ nghe giảng kinh nên không kịp đón chồng. Các ông này kinh ngạc trước việc bất thường, bỏ thú săn xuống chạy về xem có biến cố gì không. Đến nơi chỉ thấy các bà vợ mình đang chắp tay nghe Phật giảng dạy, họ liền nổi giận lớn tiếng mắng nhiếc, định hủy nhục Phật. Các bà vợ vội nói với chồng mình:
- Đây là thần nhân, các ông đừng sinh ác ý.
Mọi người nghe nói ăn năn hối cải, quỳ xuống đỉnh lễ Phật. Phật vì các ông mà giảng nói lại công đức của việc không sát sinh và tội báo của việc giết hại. Người đứng đầu gia tộc tỉnh ngộ liền quỳ xuống bạch Phật:
- Chúng con sinh trưởng nơi núi sâu, lấy việc săn bắn làm kế sinh nhai. Tội lỗi vì thế chồng chất rất nhiều. Xin Ngài dạy cho cách nào để tránh khỏi tai ương.
Bấy giờ, Đức Thế Tôn liền nói kệ:
Thực hành lòng nhân từ
Bác ái cứu chúng sinh
Có mười một lợi ích
Phước thường theo bên thân.
Một, khi ngủ an ổn
Hai, lúc thức yên vui
Ba, không mơ ác mộng
Bốn, chư thiên hộ trì.
Năm, mọi người kính mến
Sáu, không bị gia hại
Bảy, không gặp đao binh
Tám, không gặp nạn nước.
Chín, không gặp nạn lửa
Mười, sống được phước lợi
Sau hết, chết sinh thiên
Đó chính là mười một.
Phật nói kệ xong, một trăm hai mươi hai người nam nữ lớn nhỏ đều hoan hỉ tin nhận, vâng giữ năm giới. Đức Phật nói với vua Bình-sa cho họ ruộng đất và hạt giống để làm ăn sinh sống. Từ đó, giáo Pháp của Phật được phổ biến trong nhân dân, đất nước được thái bình yên ổn.
(Trích soạn từ: Kinh Pháp cú thí dụ, Quyển Thứ Nhất, Phẩm Từ Nhân Thứ 8, Thí dụ 19, tr.87-91, Việt dịch: Thích Minh Quang, Nxb. Tôn Giáo, Hà Nội, 2012)
Bình luận
Ban quản trị
- Chủ quyền của đất nước;
- Các vấn đề về chính trị;
- Các phát ngôn cho mục đích hoặc có dấu hiệu chống lại Đảng, Nhà nước, chia rẽ và gây mất đoàn kết dân tộc, đoàn kết tôn giáo;
- Vi phạm hoặc có dấu hiệu vi phạm chính sách, pháp luật của Nhà nước và thuần phong, mỹ tục của dân tộc.
Cho mục đích trên, chúng tôi tuyên bố có quyền xóa, gỡ bỏ hoặc thực hiện bất kỳ biện pháp nào thuộc quyền của Ban Quản trị và Chủ sở hữu; và tố cáo với cơ quan chức năng hoặc thực hiện các biện pháp pháp lý cần thiết để ngăn chặn, xử lý các hành vi vi phạm hoặc hành vi có dấu hiệu vi phạm nêu trên.