Thuở xưa, phía nam thành La-duyệt-kỳ có một núi lớn cách thành hai trăm dặm. Các con đường lớn phía nam đều đi ngang qua núi này. Trong núi, có năm trăm tên cướp dựa vào địa thế hiểm trở để cướp bóc. Về sau, chúng lại lộng hành gây hại bừa bãi, khiến các thương buôn bị cướp không dám đi qua. Giao thông do đó bị tắc nghẽn. Quốc vương đã nhiều lần đem binh truy bắt bọn chúng nhưng vẫn không dẹp được.
Bấy giờ, đức Phật đang giáo hóa ở trong nước. Ngài thương xót chúng sinh, nghĩ rằng bọn cướp kia không biết tội phước. Như Lai ra đời mà mắt họ không thấy, trống pháp vang rền mà tai họ không nghe. Ta nếu không đến hóa độ, họ sẽ mãi mãi sa đọa như đá chìm dưới khe sâu.
Vì vậy, đức Phật liền hóa ra một người cưỡi ngựa ăn mặc đẹp đẽ, vai mang kiếm báu, tay cầm cung tên. Con ngựa được thắng yên vàng, dàm nạm bạc, lại có đeo viên ngọc Minh Nguyệt trên mình. Người ấy cưỡi ngựa thúc chạy vào núi.
Bọn cướp trông thấy mừng rỡ vì gặp được món hời. Chúng nghĩ: “Mình nhiều năm ăn cướp mà chưa gặp được món hàng nào đáng giá như vậy.
Với sức một người mà chống lại chúng ta có khác nào lấy trứng chọi đá?” Suy nghĩ như vậy nên cả bọn đều kéo ra chặn đầu ngựa lại, rồi bao vây rút đao giương cung định sát hại người kia.
Lúc ấy, hóa nhân liền giương cung bắn, múa kiếm chém khiến mỗi tên cướp đều trúng tên và bị thương. Vì mũi tên sâu, vết thương nặng nên cả bọn đều té lăn lộn trên đất. Năm trăm tên cướp lần lượt dập đầu xin quy hàng, thưa rằng:
- Ngài là thần tiên phương nào mà oai lực như vậy. Xin Ngài hãy tha cho chúng con được sống. Chúng con bị thương, đau nhức không chịu đựng nổi, xin Ngài hãy mau nhổ tên, trị lành vết thương cho chúng con.
Hóa nhân đáp:
- Vết thương này chưa phải là nặng, mũi tên này chưa phải là sâu. Trong thiên hạ, vết thương nặng nhất không gì hơn âu lo; tai hại lớn nhất không gì hơn ngu muội. Các ông mang mối âu lo do lòng tham cầu, mang tâm ngu muội của sự giết hại. Loại đao thương độc tiễn này thật khó có thể chữa khỏi. Gốc rễ của hai thứ này rất sâu chắc, dầu kẻ lực sĩ mạnh mẽ cũng không nhổ nổi. Chỉ có giáo pháp giới luật, đa văn trí tuệ mới có thể trị lành các thứ tâm bệnh này, nhổ sạch buồn, yêu, ngu si, cống cao và chế phục tham dục mạnh mẽ. Hãy gây tạo phước đức, tu học trí tuệ mới có thể trừ được các tai họa trên, mãi mãi được an ổn.
Bấy giờ, hóa nhân liền hiện lại thân Phật sắc vàng thù diệu và nói kệ:
Sầu lo vết thương nặng
Ngu muội mũi tên sâu
Dầu mạnh không nhổ nổi
Đa văn trừ được thôi.
Mù nhờ nghe được mắt
Tối nhờ nghe được đèn
Ai dạy bảo thế gian
Như người sáng dẫn mù.
Vậy hãy dứt si mê
Bỏ sang giàu kiêu mạn
Siêng học bậc đa văn
Đó là tích tụ đức.
Bấy giờ, năm trăm tên cướp thấy hào quang của đức Phật, lại được nghe kệ khai thị nên đỉnh lễ quy y, hết lòng ăn năn sửa đổi. Do đó, vết thương trên thân họ cũng tự nhiên lành lại. Họ vô cùng hoan hỉ, tâm trí khai thông, phát tâm thọ trì ngũ giới. Từ đó, trong nước trở lại yên bình, nhân dân ai cũng hoan hỉ.
(Trích soạn từ: Kinh Pháp cú thí dụ, Quyển Thứ Nhất, Phẩm Đa Văn Thứ 4, Thí dụ 14, tr.68-71, Việt dịch: Thích Minh Quang, Nxb. Tôn Giáo, Hà Nội, 2012)
Bình luận (1)
Ban quản trị
- Chủ quyền của đất nước;
- Các vấn đề về chính trị;
- Các phát ngôn cho mục đích hoặc có dấu hiệu chống lại Đảng, Nhà nước, chia rẽ và gây mất đoàn kết dân tộc, đoàn kết tôn giáo;
- Vi phạm hoặc có dấu hiệu vi phạm chính sách, pháp luật của Nhà nước và thuần phong, mỹ tục của dân tộc.
Cho mục đích trên, chúng tôi tuyên bố có quyền xóa, gỡ bỏ hoặc thực hiện bất kỳ biện pháp nào thuộc quyền của Ban Quản trị và Chủ sở hữu; và tố cáo với cơ quan chức năng hoặc thực hiện các biện pháp pháp lý cần thiết để ngăn chặn, xử lý các hành vi vi phạm hoặc hành vi có dấu hiệu vi phạm nêu trên.
Lương thị nhài