Bài kinh: Mẹ Vua Ba Tư Nặc Chết

Thuở xưa, đức Phật trú tại tịnh xá nước Xá-vệ thuyết pháp cho hàng trời người và long thần. Lúc ấy, mẹ vua Ba-tư-nặc tuổi hơn chín mươi chợt lâm trọng bệnh, vì không trị đúng thầy đúng thuốc nên đã qua đời. Vua và quần thần làm lễ tang theo Pháp, rồi đưa đi an táng. Tang sự xong, mọi người trở về, ghé ngang qua chỗ Phật. Lúc ấy, vua quần áo xốc xếch, giày dép trầy trật bước đến làm lễ bên chân Phật. Đức Phật mời vua ngồi xuống rồi hỏi:
- Vua từ đâu đến mà áo quần dơ dáy, vẻ mặt tiều tụy, sao lại ra nông nỗi này?

Nhà vua làm lễ rồi đáp:
- Bạch Đức Thế Tôn! Thái hậu của nước tuổi hơn chín mươi mắc phải trọng bệnh vừa mới qua đời. Con đưa linh cữu ra mộ rồi trở về ghé qua đây thăm đức Thế Tôn.

Đức Phật bảo với vua:
- Từ xưa đến nay có bốn việc đáng sợ nhất:
Một là: Sinh ra rồi phải già yếu.
Hai là: Bệnh sẽ tiều tụy.
Ba là: Chết rồi thần thức ra đi.
Bốn là: Phải xa lìa quyến thuộc.

Vạn vật vô thường, không thể dài lâu, chẳng hẹn cùng người. Mỗi ngày trôi qua, mạng sống giảm dần. Như nước năm sông chảy mãi không ngừng, mạng người mau chóng cũng lại như vậy.

Bấy giờ, đức Thế Tôn liền nói kệ:

Như nước sông chảy mau
Theo dòng trôi đi mãi
Mạng người cũng như vậy
Qua rồi không trở lại.

Rồi đức Phật nói với vua rằng:
- Mọi vật trên đời đều như vậy, không có cái gì trường tồn. Mọi người đều phải chết, không ai tránh được lẽ này. Các vị quốc vương, tiên ngũ thông, chân nhân chí đến chư Phật thuở xưa nay có còn đâu? Vua không nên buồn thương vô ích có hại đến thân mình. Làm người con hiếu thảo thương yêu cha mẹ đã mất thì phải làm phước, tu tạo công đức hồi hướng cho cha mẹ, như là việc chuẩn bị lương thực gửi cho người thân lúc đi xa.

Nghe đức Phật dạy xong, vua và quần thần ai nấy đều hoan hỉ, không còn lo buồn. Những người đến nghe pháp đều thấy được đạo.

-
aa
+
874 lượt xem
10/11/2021

Bình luận

Phản hồi cho Hủy bỏ