Lương Hoàng Sám - Phần 8

(Trang 269)

Lại quy y như vậy mười phương tận hư không giới hết thảy Tam Bảo.
Tất cả oán thù như vậy nay ở trong lục đạo những người đã chịu trả oán rồi, nguyện xin nhờ Phật lực, Pháp lực, Hiền Thánh lực, khiến các chúng sanh ấy đều được giải thoát. Hoặc có chúng sanh nào ở trong lục đạo đang chịu trả oán, hoặc chưa chịu trả oán, nguyện xin nhờ Phật lực, Pháp lực, Hiền Thánh lực, khiến các chúng sanh ấy hoàn toàn không trở lại trong các đường ác nữa, hoàn toàn không còn ác tâm đến với nhau nữa, hoàn toàn không làm độc hại khổ sở nhau nữa; tất cả đều xả bỏ, không còn phân biệt oán thân nữa. Tất cả tội lỗi đều được tiêu trừ. Tất cả oán thù đều được giải thoát, cùng nhau đồng tâm, hòa hiệp như nước với sữa, tất cả đều được hoan hỷ như ở Sơ địa. Thọ mạng vô cùng, thân tâm an lạc mãi, tùy ý sinh lên Thiên cung hay vãng sinh về Tịnh độ. Tưởng ăn có ăn, tưởng mặc có mặc, không còn nghe tiếng oán thù đấu tranh nữa.

(Trang 270)

Thân không bị sự biến diệt xâm lăng, tâm không bị ngoại trần mê hoặc nhiễm trước. Điều lành tranh nhau nhóm họp, điều ác tranh nhau tiêu tan; phát tâm Đại thừa tu đạo Bồ Tát. Tứ đẳng lục độ đầy đủ, xả bỏ quả báo sanh tử, đồng đăng đạo tràng, thành bậc Chánh giác.
Ngày nay đại chúng đồng nghiệp trong đạo tràng biết cái gì là nguồn gốc của oán thù đau khổ?
Chính vì mắt tham sắc, tai tham tiếng, mũi tham hương, lưỡi tham vị, thân tham xúc tế nhị, nên chúng sanh thường bị năm ngoại trần ràng buộc, nhiều kiếp ở trong đêm dài mờ mịt, không được giác ngộ và giải thoát.
Lại nữa, sáu dòng bà con, tất cả quyến thuộc đều là nguồn gốc oán thù ba đời của chúng ta vậy.
Tất cả oán thù đều do thân nhân khởi ra. Nếu không có thân thì không có oán. Vậy ly thân tức là ly được oán.
Vì cớ gì vậy?
Mỗi người ở một xứ, xa cách tha hương, như thế thì trọn không thể sinh tâm oán

(Trang 271)

hận. Tâm oán hận sinh ra được đều do thân cận với nhau.
Vì gốc ba độc tham, sân, si nên xúc não nhau; vì xúc não nhau nên phần nhiều hay sinh tâm oán hận.
Sở dĩ bà con thân thích hay trách lẫn nhau. Hoặc cha mẹ trách con, hoặc con trách cha mẹ; anh em chị em hết thảy đều hay trách lẫn nhau, và hiềm hận lẫn nhau.
Có chút gì không bằng lòng liền sinh tâm giận dữ.
Nếu giàu sang phú quý thì nhìn bà con, đua nhau đến xin; khi nghèo thiếu thì không ai để ý.
Lại nữa, càng xin càng lấy làm thiếu, càng được càng lấy làm không đủ. Trăm lần xin, trăm lần được cũng không lấy làm ơn, hơi không vừa lòng trở lại giận hờn. Từ đó đã bắt đầu lòng ôm ác niệm, nghĩ tìm cách cố ý kết thù liên họa, đời đời không thôi.
Suy ra mà biết, oán thù ba đời, thật không ai xa lạ, đều là bà con thân thích, quyến thuộc chúng ta cả.
Vậy nên biết, quyến thuộc là nhóm oan gia, chúng con không thể không hết lòng ân

(Trang 272)

cần sám hối, chí tâm đầu thành đảnh lễ Tam Bảo. Nguyện vì từ khi có thần thức trở lại cho đến ngày nay, cha mẹ nhiều đời, bà con nhiều kiếp, ở trong sáu đường, đã kết oán thù cùng nhau, hoặc là oán thù hay không phải là oán thù, hoặc khinh hoặc trọng, hôm nay hoặc ở trong đường địa ngục, đường ngạ quỷ, đường súc sinh, đường a tu la, hay ở trong nhân đạo; hoặc ở trên các cõi Trời, hoặc ở trong các loài Tiên hay ở trong vòng bà con quyến thuộc của chúng con; như thế những người oán thù và quyến thuộc của các người ấy trong ba đời, ngày nay chúng con tên... xin đem tâm từ bi, tâm không phân biệt oán thân, tâm như tâm Phật, nguyện như nguyện Phật, xin thay thế hết thảy chúng sanh ấy mà quy y Thế gian Đại Từ Bi phụ:

Nam mô Di Lặc Phật.
Nam mô Thích Ca Mâu Ni Phật.
Nam mô Phạm Đức Phật.
Nam mô Bảo Tích Phật.
Nam mô Hoa Thiên Phật.
Nam mô Thiện Tư Nghị Phật.
Nam mô Pháp Tự Tại Phật.

(Trang 273)

Nam mô Danh Văn Ý Phật.
Nam mô Lạc Thuyết Tụ Phật.
Nam mô Kim Cang Tướng Phật.
Nam mô Cầu Lợi Ích Phật.
Nam mô Du Hí Thần Thông Phật.
Nam mô Ly Ám Phật.
Nam mô Đa Thiên Phật.
Nam mô Di Lâu Tướng Phật.
Nam mô Chúng Minh Phật.
Nam mô Bảo Tạng Phật.
Nam mô Cực Cao Hạnh Phật.
Nam mô Đề Sa Phật.
Nam mô Châu Giác Phật.
Nam mô Đức Tán Phật.
Nam mô Nhật Nguyệt Minh Phật.
Nam mô Nhật Minh Phật.
Nam mô Tinh Tú Phật.
Nam mô Sư Tử Tướng Phật.
Nam mô Vi Lam Vương Phật
Nam mô Phước Tạng Phật.
Nam mô Khí Ấm Cái Bồ Tát.
Nam mô Tịch Căn Bồ Tát.
Nam mô Vô Biên Thân Bồ Tát.
Nam mô Quán Thế Âm Bồ Tát.

Lại quy y như vậy mười phương tận hư không giới hết thảy Tam Bảo, nguyện xin

(Trang 274)

nhờ Phật lực, Pháp lực, Đại địa Bồ Tát lực, hết thảy Hiền Thánh lực, khiến cho cha mẹ, bà con chúng con ở trong sáu đường, nếu người nào có oán thù và quyến thuộc các người ấy đều đồng thời vân tập đến đạo tràng này, cùng nhau sám hối tội đời trước, giải các oán thù đã kết. Nếu người nào thân hình bị câu thúc, trở ngại không thể đến được, ngày nay xin nhờ thần lực của Tam Bảo, thâu nhiếp tinh thần của các người ấy, khiến họ đến được đạo tràng, đem lòng từ bi thọ lãnh sự sám hối của chúng con ngày nay, nguyện mong giải thoát hết thảy oán thù.
Đại chúng trong đạo tràng đều nên tâm niệm, miệng nói lời này:
Chúng con tên... từ vô thỉ, khi có thần thức trở lại cho đến ngày nay, đối với cha mẹ nhiều đời, bà con nhiều kiếp, chú bác cô dì, quyến thuộc nội ngoại, vì gốc ba độc khởi ra mười nghiệp ác, hoặc vì không biết, hoặc vì không tin, hoặc vì không tu, bởi vô minh che lấp trí huệ nên sinh ra oán kết, đối với cha mẹ, bà con cho đến cả trong lục đạo cũng có oán thù.

(Trang 275)

Những tội như vậy vô lượng vô biên, ngày nay sám hối nguyện xin trừ diệt.
Lại nữa, từ vô thỉ trở lại cho đến ngày nay, hoặc vì giận hờn, hoặc vì tham ái, hoặc vì ngu si, do gốc ba độc mà tạo ra các tội. Tội ác như vậy, vô lượng vô biên, hổ thẹn, sám hối, nguyện xin xả thí hết.
Lại nữa, từ vô thỉ trở lại cho đến ngày nay, hoặc vì ruộng vườn, hoặc vì nhà cửa, hoặc vì tiền của mà sinh ra nghiệp oán thù, đối với bà con, cha mẹ đem tâm sát hại đủ điều. Những tội sát ấy không thể kể xiết, sinh ra oán thù không bao giờ hết. Ngày nay hổ thẹn, tỏ bày sám hối, nguyện xin cha mẹ, sáu dòng bà con, hết thảy quyến thuộc, đem lòng từ bi cho chúng con sám hối, xả bỏ tất cả tội lỗi, không còn tâm oán hận nữa. Cho đến trộm cắp, tà dâm, vọng ngữ, thập ác, ngũ nghịch, chúng con đều có làm cả; vì vọng tưởng điên đảo, phan duyên các cảnh, tạo ra hết thảy tội.
Những tội như vậy vô lượng vô biên, hoặc đối với cha mẹ mà khởi ra, hoặc đối với anh em, chị em mà khởi ra, hoặc đối với cô dì, chú bác mà khởi ra, từ khi có thần

(Trang 276)

thức trở lại cho đến ngày nay, đối với lục thân quyến thuộc mà khởi ra oán thù.
Những tội như vậy vô lượng vô biên. Tội nhân khổ quả như thế phải trả báo, chịu hành phạt, kiếp số lâu mau, oán kiết nhiều ít, chỉ có hết thảy chư Phật, chư Đại Bồ Tát trong mười phương mới thấy hết, biết hết.
Như chỗ chư Phật và Bồ Tát đã thấy, đã biết, tội lượng nhiều ít, oán thù bao nhiêu, thời gian dài ngắn, đến đời vị lai mới thọ lãnh sự trả thù ấy; ngày nay chúng con rất hổ thẹn, nghẹn ngào, đau khổ, tự trách, tự hối, xin cải ác tùng thiện, không dám làm nữa.
Nguyện xin cha mẹ, bà con quyến thuộc, tất cả thân nhân, đem tâm nhu nhuyến, tâm điều hòa, tâm lạc thiện, tâm hoan hỷ, tâm phò hộ, tâm như tâm Phật, cho chúng con tên... sám hối; xả bỏ tất cả tội lỗi cho chúng con, không tưởng đến oán thân nữa.
Lại nguyện xin cho cha mẹ bà con tất cả quyến thuộc, nếu có bị ai oán thù trong lục đạo, cũng nguyện xin cho tất cả chúng sanh trong lục đạo, đồng chung xả bỏ oán thù.

(Trang 277)

Hết thảy oán thù trong ba đời nhất thời sạch hết. Từ nay trở đi cho đến ngày thành đạo, vĩnh biệt tam đồ, tuyệt bốn ác thú; tất cả đều hòa hiệp như nước và sữa, tất cả đều không chướng ngại, như hư không rộng rãi, hằng làm bà con Phật pháp, quyến thuộc Từ bi. Mọi người đều tu tập vô lượng trí huệ, thành tựu tất cả công đức, dõng mãnh tinh tấn, không thôi không nghỉ, tu Bồ Tát đạo không biết mỏi mệt. Tâm đồng như tâm Phật, nguyện đồng như nguyện Phật, được pháp Tam mật của chư Phật, đủ năm phần Pháp thân, cứu cánh Vô thượng Bồ đề, thành bậc Chánh giác.
Ngày nay đại chúng đồng nghiệp trong đạo tràng, đã giải oán kết với cha mẹ rồi, thứ lại nên giải oán kết với Sư trưởng.
Từ bậc Đại thánh trở xuống, tâm thể chưa được hoàn toàn viên tịch, vô sanh Pháp nhẫn, còn bị ba tướng thiên diệt.
Ở địa vị Đẳng giác rồi, Phật còn phương tiện dùng lời khổ khắc, để cho những chúng sanh ác độc nhân đó mà ngộ đạo.
Bậc Minh đức giáo hóa quần sinh còn nhờ lời khổ khắc ấy, huống gì phàm phu,

(Trang 278)

cách tuyệt cảnh thanh tịnh, làm sao khỏi oán.
Nay thiện ác còn phức tạp, minh bạch chưa phân, làm sao tránh khỏi sự sai lầm của tam nghiệp, cho nên nghe lời này phải hổ thẹn.
Đối với ơn đức Sư trưởng phải tự trách mình, lòng nên hổ thẹn, không nên nghi ngờ mà sinh ác tâm.
Trong kinh Phật dạy: “Tuy xuất gia, nhưng chưa được giải thoát, dầu được xuất gia cũng không nên tự phụ mình không có điều ác; người tại gia cũng không nên tự cho mình hoàn toàn không có điều thiện”.
Vả thôi, không nên nói việc ấy nữa. Hãy nghe lời Phật dạy trong kinh:
Phật bảo đại chúng: “Các ngươi nên tưởng nhớ ơn Sư trưởng. Cha mẹ tuy sinh thân này, nuôi dưỡng, dạy bảo, nhưng không thể làm cho thân này ra khỏi ba đường ác. Lòng từ của Sư trưởng rất lớn, khuyến dụ, dẫn dắt kẻ sơ cơ, cho được xuất gia, rồi truyền trao cho đại giới (giới Tỳ kheo). Đó tức là kẻ sơ cơ đã hoài thai La Hán, sẽ sinh quả La Hán, xa lìa đau khổ sanh tử và được yên vui Niết bàn. Sư trưởng

(Trang 279)

có ơn đức xuất thế ấy, ai hay báo đáp. Nếu người nào chung thân hành đạo, đó chỉ là tự lợi, chớ chưa phải là báo đáp ơn thầy”.
Phật dạy: “Bạn lành trong thiên hạ không ai bằng Sư trưởng”.
Ngày nay đại chúng đồng nghiệp trong đạo tràng nghe Phật dạy ơn đức Sư trưởng nặng như thế, nhưng chúng con chưa từng khi nào phát tâm nghĩ đến. Trái lại, có khi Sư trưởng dạy bảo còn không tin, không lãnh, cho đến còn nói lời thô tháo sinh tâm phỉ báng ngang ngược thị phi, làm suy đồi Chánh pháp.
Những tội lỗi như thế làm sao thoát được Tam đồ. Khổ báo ấy không ai thay thế! Đến lúc chết rồi, vui đi khổ đến; tinh thần thảm não, tâm ý hôn mê, tinh thần không sáng suốt, năm căn tán loạn, muốn đi chân không thể bước; muốn ngồi thân không thể yên; giả sử muốn nghe thuyết pháp tai không thể nghe; muốn xem cảnh đẹp, mắt không thể thấy. Ngay lúc bấy giờ muốn nhớ lại sự lễ sám hôm nay cũng không được, chỉ có những cảnh tượng rùng rợn hung ác trong địa ngục hiện ra mà thôi.

(Trang 280)

Sở dĩ trong kinh Phật dạy: “Người ngu si tự thị không tin tội phước, hủy báng Sư trưởng, ghen ghét tật đố. Những người như vậy là Ma vương trong Phật pháp, là dòng giống địa ngục, tự kết oán thù, chịu quả đau khổ vô cùng”.
Như Hoa Quang Tỳ kheo khéo thuyết pháp bí yếu, có một đệ tử thường ôm lòng kiêu mạn, Hòa thượng dạy bảo không tin, không nghe, lại nói thế này: “Đại Hòa thượng của tôi không có trí huệ, thường hay tán thán những việc trống rỗng như hư không. Tôi nguyện đời sau không thấy ngài nữa”.
Người đệ tử ấy, từ ngày đó pháp nói phi pháp, phi pháp nói là pháp. Tuy trì cấm giới không hủy phạm, nhưng vì hiểu lầm lời thầy nên sau chết rồi, trong một nháy mắt, liền đọa A tỳ địa ngục, tám mươi ức kiếp, thường chịu đại thống khổ.
Ngày nay đại chúng đồng nghiệp trong đạo tràng nghe lời Kinh dạy thế ấy, mọi người há không sợ hãi sao!
Chỉ đối với Hòa thượng sinh một lời ác, còn đọa xuống A tỳ địa ngục tám chục ức

(Trang 281)

kiếp, huống nữa từ khi xuất gia trở lại cho đến ngày nay, tội lỗi đối với Hòa thượng đã sinh ra ác nghiệp vô lượng vô biên. Quyết định bỏ thân này sẽ đồng tội với người đệ tử kia, sa xuống địa ngục, không còn nghi gì nữa.
Vì sao vậy? Vì Hòa thượng và A xà lê thường đem tâm dạy bảo, nhưng chúng con chưa từng đúng như pháp mà tu hành. Đối với các bậc Sư trưởng phần nhiều chúng con hay sinh lòng trái nghịch hoặc các ngài cung cấp cho mà không tự biết chán, biết đủ, hoặc thầy giận đệ tử, hoặc đệ tử giận thầy, trong ba đời, sự hỷ nộ vô lượng. Những tội như vậy không thể kể xiết.
Trong kinh Phật dạy: “Sinh một lòng sân, oán thù vô lượng”.
Những oán thù ấy không những trong sáu dòng bà con, mà sư đồ, đệ tử cũng hiềm hận lắm lắm.
Lại còn những lúc đồng phòng chung ở, đối với các bậc thượng tọa, trung tọa, hạ tọa, chúng con không thâm tín sự xuất gia là pháp viễn ly sanh tử, không biết nhẫn nhục là hạnh an lạc, không biết bình đẳng

(Trang 282)

là đường vào Bồ đề, không biết xa lìa vọng tưởng là tâm xuất thế, thầy trò đồng phòng chung ở, vì kết sự phiền não, nghiệp chướng chưa hết nên hay trái chống nhau, tâm phân biệt đột nhiên loạn khởi, nên tranh cãi nhau, sở dĩ vì vậy mà đời đời không hòa hiệp.
Lại nữa, người xuất gia, hoặc là đồng học nghiệp, hoặc là đồng sư chung học trong những ngày ấy, thấy người thắng tấn, chúng con liền ôm lòng độc hại, sân hận vì ganh tị mà không tự biết đó là sức trí huệ đời trước, cho nên người có phước đức, chúng con không có thiện căn, tâm hữu lậu của chúng con hay sinh cao hạ, hay khởi đấu tranh, ít khi hòa hiệp, không thể nhường nhịn người dày đức, chúng con bạc phước, bèn hiềm hận nhau, mình quấy, chỉ nói xấu người, hoặc vì ba độc mà sàm báng nhau, không có tâm trung tín, không có ý cung kính, không  khi nào nghĩ lại điều trái của chúng con. Cho đến cao tiếng lớn lời nói điều thô lỗ là điều Phật cấm; những điều Sư trưởng dạy bảo cũng không tin. Các bậc thượng, trung, hạ tọa, ai cũng ôm lòng phẫn

(Trang 283)

hận chúng con cả. Vì phẫn hận nên lại thị phi nhau, thành ra trong ba đường ác phần nhiều đều có oán thù.
Thị phi oán thù như thế đều do thầy trò đệ tử chúng con gây ra.
Trong lúc đồng học, chung ở, thượng, trung, hạ tòa, khởi lên một niệm tâm sân hận, oán thù đã vô lượng.
Sở dĩ trong kinh Phật dạy: “Đời nay có ý giận nhau, ghen ghét nhau, tật đố nhau một chút, đời sau các xấu ấy càng thêm kịch liệt, thành ra oán thù lớn, huống nữa ác ý đã phát ra trọn đời thì nghiệp báo ấy kể sao cho xiết”.
Ngày nay đại chúng đồng nghiệp trong đạo tràng đều không tự biết, trong lục đạo đã gây thù kết oán với các bậc Sư trưởng, thượng, trung, hạ tòa. Oán thù ấy không có ngày cùng tận.
Sự oán thù này không có hình tướng; thời gian chịu khổ không có kỳ hạn, không có kiếp số, không thể chịu được. Vậy nên Bồ Tát Ma ha tát xả tâm oán thân, dùng tâm từ bi, tâm bình đẳng mà thâu nhiếp tất cả chúng sanh. Ngày nay đại chúng đã cùng

(Trang 284)

nhau phát Bồ đề tâm, phát Bồ đề nguyện, nên phải tập tu hạnh Bồ Tát, Tứ vô lượng tâm, Lục ba la mật, Tứ hoằng thệ nguyện, Tứ nhiếp pháp. Đó là sự tu hành căn bản của chư Phật và Bồ Tát đã làm.
Như chư Phật và Bồ Tát đã làm, chúng con ngày nay cũng tập làm, oán thân bình đẳng, hết thảy không ngại nhau.
Từ nay trở đi cho đến ngày thành Phật, thề phải cứu hộ hết thảy chúng sanh, khiến các chúng sanh đều được giải thoát.
Cùng nhau chí tâm đầu thành đảnh lễ Tam Bảo, chúng con nguyện vì hết thảy chúng sanh, kể từ khi có thần thức trở lại đây, trải qua bao nhiêu đời xuất gia, đối với các bậc Hòa thượng, A xà lê, mà có oán thù, đối với các bậc đồng đàn tôn chứng, mà có oán thù, đối với quyến thuộc đồng học, thượng, trung, hạ tòa, mà có oán thù, hoặc đối với người có duyên hay vô duyên với Phật pháp mà có oán thù; rộng ra cho đến oán thù ba đời, trong tứ sanh lục đạo, khắp cùng mười phương, hoặc có oán thù hay không phải oán thù hoặc khinh hoặc trọng; đối với quyến thuộc của các người oán thù

(Trang 285)

ấy, đệ tử chúng con tên... nếu có oán thù với tất cả chúng sanh trong lục đạo đến đời vị lai hay trong hiện tại, chúng con chịu trả quả báo, hôm nay chúng con nguyện xin sám hối trừ diệt hết.
Nếu tất cả chúng sanh trong lục đạo, mỗi mỗi đều oán thù với nhau, ngày nay đệ tử chúng con tên... xin đem lòng từ bi, không phân biệt oán thân, khắp vì oán thù ba đời mà cầu xin sám hối. Nguyện xin cho các chúng sanh ấy xả bỏ oán thù, không còn nghĩ đến điều ác độc để hại nhau nữa, không còn ôm lòng độc ác đến với nhau nữa. Nguyện xin hết thảy chúng sanh, trong lục đạo cũng đồng xả bỏ oán thù, hết thảy đều hoan hỷ với nhau. Từ nay đã giải oán thù rồi, không còn sân hận nhau, mà cung kỉnh nhau, tâm nghĩ báo ơn nhau, như tâm chư Phật, như nguyện chư Phật; mọi người đều nhất tâm đảnh lễ quy y Thế gian Đại Từ Bi phụ:

Nam mô Di Lặc Phật.
Nam mô Thích Ca Mâu Ni Phật.
Nam mô Kiến Hữu Biên Phật.
Nam mô Điện Minh Phật.

(Trang 286)

Nam mô Kim Sơn Phật.
Nam mô Sư Tử Đức Phật.
Nam mô Thắng Tướng Phật.
Nam mô Minh Tán Phật.
Nam mô Kiên Tinh Tấn Phật.
Nam mô Cụ Túc Tán Phật.
Nam mô Ly Úy Sư Phật.
Nam mô Ứng Thiên Phật.
Nam mô Đại Đăng Phật.
Nam mô Thế Minh Phật.
Nam mô Diệu Âm Phật.
Nam mô Trì Thượng Công Đức Phật.
Nam mô Ly Ám Phật.
Nam mô Bảo Tán Phật.
Nam mô Sư Tử Giáp Phật.
Nam mô Diệt Quá Phật.
Nam mô Trì Cam Lồ Phật.
Nam mô Nhơn Nguyệt Phật.
Nam mô Hỷ Kiến Phật.
Nam mô Trang Nghiêm Phật.
Nam mô Châu Minh Phật.
Nam mô Sơn Đảnh Phật.
Nam mô Danh Tướng Phật.
Nam mô Pháp Tích Phật
Nam mô Huệ Thượng Bồ Tát.

(Trang 287)

Nam mô Thường Bất Ly Thế Bồ Tát.
Nam mô Vô Biên Thân Bồ Tát.
Nam mô Quán Thế Âm Bồ Tát.

-
aa
+
4,657 lượt xem
22/08/2021

Bình luận

Phản hồi cho Hủy bỏ