Bài kinh: Phật Phóng Hào Quang Và Đến Cứu Hai Đứa Bé Song Sinh

Thuở xưa, đức Phật trú tại nước Xá-vệ. Trong nước, cách thành năm trăm dặm có một làng sơn cước gồm năm mươi gia đình. Trong làng, có một gia đình nghèo, người vợ mang thai song sinh đẻ ra được hai bé trai rất xinh đẹp. Hai vợ chồng rất thương yêu con, đặt tên cho một đứa là Song Đức, một đứa là Song Phúc. Sinh ra được gần hai tháng, một hôm nhân lúc người mẹ ra ngoài kiếm củi, còn người cha nằm nghỉ trên giường sau khi chăn trâu về, hai đứa trẻ nhìn quanh quất không thấy ai bèn than thở với nhau. Một đứa nói:
- Đời trước, tôi sắp đắc đạo, lại khởi ý ngu si cho rằng mạng sống là thường, nên đã lui sụt, trôi lăn trong sinh tử không biết bao nhiêu kiếp, nay sinh ra làm con trong gia đình nghèo này, ở nhà tranh, mặc áo rách, ăn uống kham khổ để nuôi thân, không biết đến chừng nào mới đắc đạo? Đây cũng là do đời trước tham luyến giàu sang, buông lung tình ý, tìm vui trong chốc lát mà từ đó đến nay phải chịu biết bao nhiêu đau khổ. Nay còn biết nhờ cậy vào ai?
Đứa kia nói:
- Tôi kiếp xưa, lúc trẻ buông lung tham đắm, không lo tinh tấn tu tập nên nhiều đời gặp phải các khổ hoạn. Đây là mình làm mình chịu, không phải cha mẹ gây ra. Chúng ta phải chịu đựng còn than thở gì?
Người cha nghe hai đứa con nói thấy vô cùng quái lạ, ông suy nghĩ: "Đây chắc là ma quỷ đầu thai, ắt có tai biến. Làm gì mà trẻ con mới mấy mươi ngày mà đã biết nói. Sợ rằng ngày sau này chúng sẽ giết cha mẹ, hại thân tộc. Nhân lúc chúng còn nhỏ chưa lớn ta nên giết đi để trừ hậu hoạ". Nghĩ vậy xong, ông lén ra khỏi nhà đóng cửa lại, ra đồng lấy củi về định đốt chết hai con. Người mẹ trở về hỏi chồng lấy củi làm chi. Người chồng đáp:
- Thật là chuyện kinh quái! Mấy đứa con còn nhỏ mà đã biết nói chuyện. Đây chính là quỷ ma, chắc sẽ làm hại gia tộc, nên tôi định giết chúng ngay lúc này.
Người mẹ nghe xong, ngạc nhiên do dự chưa tin, bà bảo với chồng hãy tạm chờ vài bữa nữa rồi sẽ tính.
Sáng hôm sau, hai vợ chồng lén ra ngoài, núp bên cửa rình nghe, quả nhiên thấy hai đứa trẻ than thở với nhau y như cũ. Vì vậy hai người lần này quyết tâm chất củi đốt chết hai đứa con.
Đức Phật với thiên nhãn thấy được việc này, thương cho hai đứa bé có túc phước đáng độ nên đến làng đó phóng hào quang rực rỡ, trời đất rung động, vạn vật đều trở nên sắc vàng. Dân làng ai cũng kinh ngạc, hoan hỉ đến chỗ Phật đỉnh lễ vì biết đây là bậc chí tôn trong tam giới. Đức Phật đi thẳng đến nhà hai đứa bé, chúng thấy hào quang rực rỡ của Phật, mừng vui khôn xiết. Hai vợ chồng thấy thế ngạc nhiên, mỗi người bồng một đứa đến chỗ Phật hỏi:
- Bạch đức Thế Tôn! Hai đứa trẻ này sinh ra mới gần hai tháng mà đã biết nói chuyện như thế. Chúng con không biết lẽ gì, e rằng sau này chúng sẽ gây họa nên định phóng lửa đốt chết, song chưa kịp làm thì Phật đã đến. Không biết đây là ma quỷ gì, xin Phật giải thích, lại nữa vì sao chúng thấy Phật lại lộ vẻ mừng vui?
Đức Phật trông thấy hai đứa trẻ bèn mỉm cười, hào quang năm sắc từ miệng phóng ra tỏa sáng khắp đất trời, rồi bảo với cha mẹ đứa bé và nhân dân trong làng:
- Hai đứa trẻ này không phải ma quỷ mà là con phúc đức. Vào thời Phật Ca-diếp, chúng đã từng làm Sa-môn. Hai đứa thuở nhỏ đã kết bạn chung chí xuất gia, tu hành tinh tấn. Khi sắp đắc đạo, hai người bỗng khởi tà tưởng chướng ngăn giải thoát, tham đắm vinh hoa. Họ suy nghĩ sai lầm rằng: "Chỉ cần tu phước sẽ sinh lên cõi trời, thấp lắm cũng làm vua chúa trưởng giả tha hồ hưởng thọ ngũ dục". Tà tưởng vừa sinh liền thối thất đạo tâm, không được Niết-bàn, rơi vào trong sinh tử, nhiều đời nhiều kiếp thường gần bên nhau. Đến đời của Ta lại sinh đôi trong nhà nghèo này. Nhờ công đức cúng dường Phật quá khứ nên còn dư phước có thể được độ, tội hết phước sinh, biết túc mạng mình, nên nay đức Thế Tôn đến đây để độ. Nếu ta không độ chúng sẽ bị thiêu chết oan uổng.
Bấy giờ, đức Thế Tôn liền nói kệ:

Đại nhân tính vô dục
An trú nơi quang minh
Dù gặp cảnh khổ vui
An nhiên, trí hiện tiền.
Đại hiền không nhiễm đời
Không mong của, vợ, con
Thường giữ đạo giới tuệ
Không tham phú quý tà.
Trí giả biết vô thường
Cảnh giác cây trên cát
Bạn chí không kiên cường
Như sắc trắng nhiễm màu.

Đức Phật nói kệ xong, hai đứa bé thấy thân Phật liền vươn mình lớn lên như trẻ tám tuổi, rồi làm Sa-di chứng quả A-la-hán. Người trong làng thấy hào quang Phật, lại thấy hai đứa bé thay đổi lạ thường đều rất hoan hỉ đắc quả Tu-đà-hoàn. Cha mẹ đứa bé dứt hết nghi ngờ chứng được Pháp nhãn.

-
aa
+
480 lượt xem
11/11/2021

Bình luận

Phản hồi cho Hủy bỏ