Bài kinh: Con Dao Trong Tâm

Thuở xưa, nước Xá-vệ có hai vợ chồng nhà đã nghèo mà lại keo bẩn, không tin đạo đức. Đức Phật thương xót họ ngu mê, muốn cứu độ nên hóa làm một vị Sa-môn tướng mạo tầm thường, đói rách đến nhà đó khất thực. Lúc ấy, người chồng đi vắng, người vợ thấy Sa-môn liền nặng lời mắng chửi, bất kể đạo lý. Vị Sa-môn nói:
- Tôi là tu sĩ đi xin để sống qua ngày. Cô không nên chửi mắng như vậy. Tôi chỉ mong được một bữa cơm thôi.

Bà vợ bảo:
- Dù ông có đứng chết ngay đó tôi cũng không cho, huống chi là mạnh khỏe như vậy mà mong tôi cho ăn! Ông ở đó chỉ tốn thời gian vô ích, nên sớm cút đi cho rồi!

Nghe vậy, vị Sa-môn liền ngay tại chỗ trợn mắt tắt hơi, hiện ra tướng chết, thân thể sình trương, miệng mũi giòi bò, bụng nứt ruột rã, đồ bất tịnh chảy tràn ra. Bà ấy trông thấy sợ hãi, hoảng hồn bỏ chạy. Bấy giờ, Sa-môn hiện tướng lại như cũ, bỏ đi đến gốc cây cách nhà ấy vài dặm ngồi nghỉ.

Người chồng về giữa đường bỗng thấy vợ mình chạy hớt hơ hớt hải, lấy làm lạ liền hỏi nguyên do.

Bà vợ kể lại, có một ông Sa-môn làm mình sợ hãi như vậy. Chồng nghe xong, nổi giận, bèn hỏi:
- Ông ấy bây giờ ở đâu?

Vợ đáp:
- Đã bỏ đi rồi, nhưng chắc chưa xa lắm.

Ông chồng vội mang cung, xách đao lần theo dấu vết tìm đến chỗ vị Sa-môn, định chém chết ông ta.

Vị Sa-môn liền hóa ra tòa thành nhỏ tường bằng pha lê vây bọc quanh mình. Người chồng đi quanh mấy vòng không có cách nào vào được nên hỏi đạo nhân:
- Này đạo sĩ, sao ông không mở cửa thành?

Sa-môn đáp:
- Muốn mở cửa thành, ông hãy quăng bỏ cung đao đi.

Người chồng suy nghĩ: “Mình nên nghe lời ông ấy. Nếu vào được thành, tay không mình cũng đủ sức đánh chết ông ta”. Nghĩ vậy xong, ông quăng bỏ cung đao, song cửa thành vẫn không mở. Ông thấy vậy nói với Sa-môn:
- Tôi đã quăng bỏ cung đao đi rồi, sao cửa thành vẫn không mở.

Sa-môn đáp:
- Ta muốn nói ông hãy ném bỏ cung đao ác ý trong tâm của ông, chớ không phải ném bỏ cung đao trong tay của ông!

Bấy giờ, người chồng trong lòng kinh sợ, không ngờ Sa-môn là bậc Thần thánh biết được tâm mình. Ông bèn dập đầu sám hối rồi bạch rằng:
- Thưa Ngài! Con có vợ tệ hại không biết bậc chân nhân, đã khiến con khởi ác niệm. Xin Ngài từ bi tha thứ lỗi lầm. Nay con xin dẫn vợ đến đây sám hối, nghe lời khuyên dạy của Ngài để biết tu đạo.

Nói xong, người ấy đứng dậy ra về. Người vợ đón chồng hỏi:
- Ông Sa-môn ấy đâu rồi?

Người chồng bèn thuật lại đầy đủ oai đức thần thông của vị Sa-môn rồi khuyên:
- Vị Sa-môn ấy vẫn còn ở đó, bà nên đến sám hối để diệt trừ tội lỗi.

Hai vợ chồng đến chỗ Sa-môn, năm vóc phủ phục sát đất đỉnh lễ xin sám hối, nguyện làm đệ tử, rồi quỳ gối chắp tay thưa rằng:
- Ngài là bậc thần thông oai đức, có thể hóa ra tòa pha lê kiên cố khó thể vượt qua, tâm định trí sáng, mãi mãi không còn sầu lo là do thực hành đạo đức gì mà được như vậy?

Sa-môn đáp:
- Ta nhờ học rộng giáo pháp không biết nhàm chán, phụng hành chính đạo không có giải đãi, tinh tấn trì giới tu tập trí tuệ không có phóng dật, nên đạt được Niết-bàn.

Bấy giờ, vị Sa-môn liền nói kệ:

Đa văn: Sức kiên cố
Phụng pháp: Bờ tường thành
Tinh tấn: Khó phá vượt
Nhờ đó giới tuệ sinh.
Đa văn giúp sáng tâm
Tâm sáng, trí tuệ tăng
Có trí hiểu rộng nghĩa
Rõ nghĩa tu không lầm.
Đa văn hết ưu phiền
Luôn vui trong thiền định
Khéo nói Pháp cam lộ
Đến được chỗ vô sinh.
Nhờ nghe, biết pháp luật
Hết nghi, thấy đạo chính
Do nghe hết phi pháp
Tu đến bất tử thành.

Sa-môn nói kệ xong, hiện lại thân Phật, hào quang rực rỡ soi sáng cả đất trời. Hai vợ chồng vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi, hết lòng ăn năn cải hối, đỉnh lễ đức Thế Tôn. Nhờ đó, họ tiêu được hai mươi ức kiếp tội, liền đắc quả Tu-đà-hoàn.

-
aa
+
820 lượt xem
11/11/2021

Bình luận

Phản hồi cho Hủy bỏ