Ngồi thiền: Đề mục quán giúp tăng thượng Tâm, tăng thượng Trí:
1. Quán tưởng đến cha mẹ và quyến thuộc quá khứ có thể đang chịu cực khổ trong cõi ngạ quỷ, địa ngục; từ đó khởi lòng thương xót.
2. Quán tưởng: Cha mẹ hiện tại của mình sau này có thể bị rơi vào cảnh giới ngạ quỷ, địa ngục chịu khổ; từ đó khởi tâm lo lắng, xót thương.
3. Phát nguyện vâng lời Phật dạy, tùy duyên cúng dường, tạo phúc hồi hướng cho cha mẹ đã quá vãng trong hiện đời này cho đến cha mẹ ở vô số kiếp trước.
4. Nguyện mong mình có được phước duyên cứu độ cha mẹ hiện kiếp này, các kiếp trước và trong các kiếp vị lai.
5. Phát nguyện tinh tấn Bồ đề, tinh tấn lục hòa, thực hành công hạnh Bồ đề để gặp lại cha mẹ tiền kiếp, giáo hóa, dẫn dắt cho họ tu Phật Pháp và được giải thoát.
* Sau khi thiền quán, tùy duyên thiền hành.
----------
Kinh Tôn Giả Mục Kiều Liên Cứu Mẹ
Hôm kia, vào sớm tinh sương, tôn giả Mục-kiều-liên (Mahà-Moggallàna) đến đảnh lễ đức Phật khi ngài đang đi kinh hành giữa vườn cây. Biết là có việc quan trọng nên đức Phật dừng chân lại:
- Ông có việc gì, cứ nói đi?
- Về việc của mẹ đệ tử, bạch Thế Tôn.
- Ừ, Như Lai biết khi bà mất, ông cùng chư Tăng đệ tử đã có mặt kịp thời để tụng kinh chú nguyện. Nghe nói, ông đã làm lễ hỏa táng nhục thân bà rất chu đáo, dị giản nhưng trang nghiêm. Vậy là tốt rồi. Người con trai của giống dòng sa-môn chỉ có thể làm được như thế thôi.
- Vâng! Nhưng đệ tử biết là không thể cứu được mẹ. Mong đức Tôn Sư chỉ giáo.
Đức Phật bước vào hành lang, ngồi trên tấm nệm cỏ, rồi câu chuyện được tiếp tục.
- Ông cứ nói đi!
Tôn giả Mục-kiều-liên lựa tìm chỗ ngồi phải lẽ rồi thưa rằng:
- Đệ tử biết rõ về tội phước, nhân quả, nghiệp báo. Thuở còn sanh tiền, không biết bao nhiêu lần, đệ tử đã từng khuyên răn mẹ nên có đức tin chân chánh, nên kiềm chế bớt cơn nóng giận, nên có tấm lòng thương yêu người và vật, nên rộng lòng giúp đỡ kẻ ăn, người ở, bà con, quyến thuộc... nhưng tất thảy đều hoài công vô ích. Với tâm như vậy, nghiệp như vậy nên chắc chắn bà đã sa vào bốn đường khổ rồi...
- Cụ thể bà thường tạo những nghiệp xấu ác như thế nào, này Con Trai?
- Thưa, thật là quá nhiều, không kể xiết đâu! Thân khẩu ý gì cũng bất chánh, bất thiện cả. Trong những ngày lễ của đạo bà-la-môn, toàn thể gia đình chỉ ăn ngũ cốc, rau trái nhưng các ngày khác thì bà thẳng tay giết vật, lựa tìm cái gì ngon mà ăn thôi, còn lại bà quăng bỏ. Lại còn cho vay nặng lãi. Lại còn buôn một bán hai. Lại còn bòn rút của thiên hạ không từ nan bất cứ thủ đoạn lường gạt nào. Lại còn rít róng, keo kiệt với kẻ ăn, người ở. Lại còn đâm thọc, chanh chua miệng lưỡi. Suốt đời chỉ biết thâu vào, không chịu cho đi dù một vá cơm, một muỗng cháo, một tấm áo, một xu, một cắc cho người cùng khổ, đói nghèo! Nói tóm lại, cả mười nghiệp ác bà đều dính cả, lại không làm được một nghiệp thiện nào. Tâm xấu ác của bà đã trở thành cố tật, nhưng nổi bật nhất vẫn là tâm tham lam vô tận, vô độ, bạch Thế Tôn!
- Trong trường hợp của bà thì không ai có thể cứu được đâu, này Con Trai!
- Vâng, đệ tử biết vậy. Nhưng bên lòng vẫn canh cánh hình ảnh của mẹ đang chịu cực hình thống khổ, không phải địa ngục thì cũng là ngạ quỷ thôi.
- Thế ông có tìm ra sanh thú của mẹ ông chưa?
- Hồi đêm, đệ tử đã sử dụng năng lực thần thông, tìm kiếm chỗ tái sanh của mẹ. Đệ tử đã tìm kiếm khắp các cõi A-tu-la, súc sanh, ngạ quỷ, địa ngục... nhưng không thấy. Gần sáng, khi rà soát chỗ gần biên ranh các đại địa ngục thì đệ tử chợt thấy mẹ ở trong một chỗ ẩm thấp, tối tăm, lạnh lẽo nhưng không rõ thuộc cảnh giới nào. Tuy nhiên, quan sát cho kỹ thì đấy không phải là địa ngục băng giá hay địa ngục viêm hỏa, vì băng giá hay viêm hỏa thì sẽ chịu cực hình kinh khiếp hơn nhiều. Ở đây, tại chỗ đấy, thân xác của mẹ là một bộ xương khô, xanh xao, trông như đã bị nhịn đói cả trăm năm, cả ngàn năm vậy đó.
- Chỗ của mẹ ông được gọi là cận biên địa ngục, nó không nằm trong bát đại hàn băng, không nằm trong bát đại viêm hỏa. Mẹ ông nửa thuộc địa ngục, nửa thuộc ngạ quỷ nên ông không biết cảnh giới nào cũng phải. Thân mẹ ông gầy ốm như bộ xương thì giống ngạ quỷ, nhưng ở chỗ ẩm thấp, tối tăm gần địa ngục hàn băng nên lạnh lẽo, rét buốt.
- Vâng, đúng là vậy, bạch Thế Tôn! Tuy đệ tử biết cảnh địa ngục thường chịu quả nghiệp đau khổ, thống khổ, bị thiêu, bị đốt, bị chặt, bị chém... chẳng ăn uống gì được. Cõi ngạ quỷ cũng vậy, đói khát cả trăm năm, đói khát cả ngàn năm để chịu quả báo, có muốn ăn, muốn uống cũng tợ như nuốt kim, nuốt lửa, nuốt mủ, nuốt máu mà thôi! Thế nhưng, thấy mẹ đói quá chịu không được, đệ tử sử dụng thần thông giúp mẹ chút cơm, chút bánh; nhưng lần thứ nhất cơm bánh ấy biến thành than lửa, lần thứ hai thì cơm bánh ấy biến thành cục băng!
- Đúng là vậy rồi, này con trai! Sức mạnh của nghiệp ấy, năng lực thần thông của ông cũng bất lực thôi.
- Đệ tử không nghĩ ra cách gì giúp mẹ thoát khỏi cảnh khổ đó được, bạch Thế Tôn.
- Ông không có gì phải canh cánh bên lòng nữa. Ông đã làm hết bổn phận và trách nhiệm của một người con hiếu rồi. Khi bà còn sống, ông đã tìm cách năm lần bảy lửa khuyến giáo mẹ trở về đường ngay nẻo chánh, làm lành lánh dữ rồi. Khi bà mất đi, ông tụng kinh chú nguyện, ông lo hỏa táng chu đáo, và cũng đã tìm cách cứu mẹ ra khỏi khổ đồ, tuy bất lực. Ngoài ra, suốt gần bốn mươi năm sống đời phạm hạnh thiêng liêng và gương mẫu, ông đã cứu độ cho không biết bao nhiêu dạ-xoa, rồng, trời, người các cõi. Chính công đức ấy, sức mạnh thắng trí, thắng hạnh ấy đã gánh một phần nghiệp cho mẹ ông, đã nâng đỡ bà đến bảy đời tiếp theo nữa đó, này con trai!
- Điều này đệ tử chưa hiểu tới.
- Đấy thuộc về trí của bậc Toàn Giác. Nhờ trí của bậc Toàn Giác, Như Lai còn biết rằng, mẹ của ông cũng có thể có cách cứu độ được.
- Đệ tử xin lắng nghe.
Đức Phật chợt nhìn ra sân vườn, đưa tay chỉ một ngọn lá xanh bị sâu đục trước tầm mắt.
- Ông có thấy chiếc lá bị sâu đục kia chăng?
- Đệ tử có thấy.
- Chiếc lá ấy đang xanh, ông thử dùng năng lực tâm làm cho chiếc lá ấy vàng được không?
- Thưa được!
Rồi tôn giả chỉ cần đưa tầm mắt nhìn, chú tâm một sát-na, chiếc lá đang xanh tức khắc thành màu vàng úa.
Đức Phật thong thả nói:
- Năng lực của tâm mà làm cho lá xanh thành lá vàng là chuyện nhỏ, quá nhỏ. Như Lai còn nhớ, không phải ông mà là đệ tử của ông, tỳ-khưu Pin-do-la Ba-ra-da-ja (Piṇḍolabhāradvāja) đã hút dính tảng đá lớn, to cao hơn cả cái nhà bay quanh thành Vương Xá ba vòng để lấy cái bát gỗ đàn hương đỏ rực của ông triệu phú... cái năng lực ấy lớn hơn chứ, Con Trai?
- Đúng vậy, quả vậy! Đệ tử chỉ cần nhiếp tâm vào định tứ thiền, xuống cận hành, khởi tưởng, trú tưởng, làm kiên cố tưởng thì có thể nhấc bổng cả núi Tu Di, bạch Thế Tôn!
- Ừ, đúng vậy! Như Lai biết rõ năng lực tâm của ông còn tối thượng hơn thế nhiều.
- Nhưng năng lực thần thông ấy, đệ tử cũng không thể cứu mẹ, bạch Thế Tôn.
- Tại sao? Tại sao không cứu được, ông có biết không?
- Thưa, năng lực ấy có thể chuyển hóa được vật chất nhưng không thể chuyển hóa được nghiệp!
- Đúng vậy! Thế thì cái gì có thể chuyển hoá được nghiệp?
- Ví như đức Thế Tôn bảo, công đức tu trì thanh tịnh của đệ tử có thể gánh một phần nghiệp của mẹ?
- Chính xác! Đức Phật gật đầu rồi nói tiếp - Nếu như dồn tụ, huân tụ năng lực tu trì thanh tịnh của trăm vị, ngàn vị, hai ngàn vị... để chú nguyện, thì với sức mạnh ấy có thể giúp mẹ ông thoát khỏi khổ đồ đấy, Con Trai! Nay mùa an cư cũng sắp mãn, Tăng chúng hiện nay ở Kỳ Viên và ở Lộc Mẫu có đến ba ngàn vị. Nếu bà con quyến thuộc của ông, có khả năng đặt bát cúng dường đến ba ngàn vị trong ngày lễ tự tứ (Kaṭhina); sau khi chư tăng thọ nhận rồi, họ sẽ chú nguyện quả phước thanh tịnh đến cho bà. Do nhờ vật thí thanh tịnh, do nhờ thân khẩu ý thanh tịnh của ông và bà con quyến thuộc, do nhờ công đức tu trì thanh tịnh của ba ngàn tỳ-khưu thánh phàm tăng sau ba tháng an cư - nhất định mẹ ông sẽ được siêu thoát, này Con Trai!
Nghe đến đây, tôn giả Mục-kiều-liên hoan hỷ đến tận chân tở kẽ tóc, quỳ sụp xuống bên chân đức Đạo Sư.
Thế rồi, tôn giả trình bày sự việc với bà con quyến thuộc, nội ngoại hai bên gia tộc vốn rất giàu có; và họ đã hùn góp ngân khoản, mua sắm cả mười mấy chiếc xe lương thực, thực phẩm các loại, tổ chức một cuộc cúng dường lớn đến chư tăng hai ngôi đại tự trong ngày mãn hạ. Đại thí chủ Tỳ-xá-khư (Visākhā), ông trưởng giả tiểu Cấp Cô Độc, đức vua Ba-tư-nặc (Pāsenadi), cư sĩ Citta cùng một số đại phú gia, thương gia khác trong kinh thành, nghe vậy, họ hoan hỷ hùn góp mấy ngàn tấm y và bát cùng vật dụng phụ tùy liên hệ cho cuộc lễ thêm phần trang trọng, hỷ mãn.
Và đúng như sự thấy biết của bậc Toàn Giác, nhờ công năng thanh tịnh của Tăng, nhờ uy lực của phước báu nâng đỡ, mẹ tôn giả Mục-kiều-liên được sanh thiên, làm thuộc hạ tùy tùng Tứ đại thiên vương. Vị trưởng lão nào có thắng trí đều biết rõ, thấy rõ như vậy.
Sau cuộc lễ, tại giảng đường Lộc Mẫu, cận sự hai hàng ngồi đầy đặc, tôn giả Xá-lợi-phất (Sāriputta) thay đức Phật kể lại nhân và quả cho đại chúng nghe. Tôn giả còn giải thích thêm rằng, trong cuộc lễ tự tứ hằng năm, sau mùa chư tăng mãn hạ; bất cứ ai muốn hồi hướng phước báu cho cha mẹ, cho bà con quyến thuộc nhiều đời đều có thể tổ chức đặt bát, trai Tăng, hay cúng dường tứ sự tại các chùa, tịnh xá, tu viện Tăng hoặc Ni. Nếu thí chủ cúng dường với tâm thanh tịnh, người thọ nhận là Tăng ni có giới luật thanh tịnh thì kết quả sẽ như ý nguyện.
Cuối buổi giảng, tôn giả Xá-lợi-phất còn cho biết thêm rằng, một hội chúng khả dĩ đại diện cho Tăng là bốn vị tỳ-khưu hay bốn vị tỳ-khưu-ni trở lên, nhiều hơn thì càng tốt; nếu chỉ một hoặc hai vị thì không thể gọi là đại diện cho Tăng được, năng lực phước báu sẽ giảm đi.
Nguyên do tôn giả Mục-kiều-liên là người đầu tiên nhờ đức Phật chỉ bày cách tổ chức đặt bát cúng dường tứ sự đến Tăng để chú nguyện cho mẹ trong ngày lễ tự tứ mãn mùa an cư – nên sau này, khi nhắc đến tôn giả, ai cũng nêu gương ngài là bậc đại hiếu.
Tỳ kheo Minh Đức Triều Tâm Ảnh biên soạn.
----------
Kinh Chuyện Mẹ Của Trưởng Lão Sàriputta - Thánh Tăng Cúng Dường Cầu Siêu Cho Mẹ
Bậc Đạo Sư kể chuyện này trong lúc đang trú tại vườn Trúc Lâm (Veluvana).
Một hôm, các Tôn giả Xá-lợi-phất (Sariputta), Đại Mục-kiền-liên (Mahà-Moggallàna), A-na-luật-đà (Anirudha) và Kiếp-tân-na (Kappina) đang trú tại một nơi trong khu rừng không xa thành Vương Xá.
Bấy giờ ở Ba-la-nại có một Bà-la-môn đại phú gia, vốn là đại thí chủ đối với các Sa-môn, Bà-la-môn, đám dân nghèo, du sĩ, lữ khách, hành khất; vị ấy cúng dường bố thí thực phẩm, y phục, sàng tọa và nhiều vật dụng khác.
Vị ấy điều hành sinh hoạt của mình và bố thí tùy theo cơ hội phù hợp với các khách vãng lai, đủ mọi vật cần thiết cho tuyến đường trường.
Vị ấy thường dặn bà vợ:
- Này bà, đừng quên việc bố thí này, bà phải chuyên tâm chăm lo bố thí như đã được định đoạt.
Bà vợ đồng ý, nhưng khi ông ra đi, bà liền cắt giảm tục lệ cúng dường chư Tăng. Hơn nữa, đối với đám lữ khách đến xin cư trú, bà chỉ vào túp lều xiêu vẹo bị bỏ phế đằng sau nhà và bảo họ:
- Hãy ở lại đó.
Khi đám du sĩ đến xin thực phẩm nước uống và các thức khác, bà thường buông lời nguyền rủa, kể ra cho từng người bất cứ vật gì ô uế đáng ghê tởm và bảo:
- Hãy ăn phân đi! Hãy uống nước tiểu đi! Hãy uống máu đi! Hãy ăn óc mẹ ngươi đi!
Do nghiệp lực trói buộc, lúc từ trần, bà tái sanh làm nữ ngạ quỷ chịu nỗi khốn cùng phù hợp với ác hạnh của bà. Khi nhớ lại đám quyến thuộc trong tiền kiếp, bà ước mong đến gần Tôn giả Xá-lợi-phất và bà liền đến nơi ngài cư trú.
Các vị thổ thần trong nhà ngài không chấp nhận cho nữ quỷ vào. Do đó nữ quỷ nói như sau:
- Trong kiếp thứ năm kể về trước, ta là mẹ của Tôn giả Trưởng lão Xá-lợi-phất, hãy cho phép ta vào cửa để thăm ngài.
Vừa nghe vậy, chư thần liền cho phép nữ quỷ.
Khi nữ quỷ vào trong, nữ quỷ đứng cuối am thất và thấy ngài. Chợt trông thấy nữ quỷ, ngài động lòng từ bi liền hỏi nữ quỷ:
Trần truồng và xấu xí hình dung, gầy guộc và thân thể nổi gân, ngươi yếu ớt, xương sườn lộ rõ, người là ai, hiện đến đây chăng?
Nữ ngạ quỷ đáp: Tôn giả, xưa ta mẹ của ngài, trong nhiều kiếp trước ở trên đời, tái sanh cảnh giới loài ma quỷ, đói khát giày vò mãi chẳng thôi. Những thứ gì nôn tháo, bọt mồm, nước mũi tuôn ra, nước dãi đờm, chất mỡ rỉ ra từ xác chết. Bị thiêu, máu sản phụ lâm bồn. Máu chảy ra từ các vết thương, hoặc từ đầu, mũi bị cưa ngang, những gì cấu uế trong nam nữ, đói lã, ta đều phải lấy ăn. Máu mủ ta ăn của các loài, và luôn máu mủ của con người, không nơi cư trú, không nhà cửa, nằm chiếc giường đen nghĩa địa hoài. Tôn giả, xin Tôn giả cúng dường, vì ta, ngài bố thí ban ân, để cho ta hưởng phần công đức, giải thoát ta từ máu, mủ, phân.
Ngày hôm sau, Tôn giả Xá-lợi-phất cùng ba vị Tỷ-kheo kia khất thực trong thành Vương Xá, đến tận cung Đại vương Tần-bà-sa-la (Bimbisàra).
Nhà vua hỏi:
- Chư Tôn giả, tại sao chư vị đến đây?
Tôn giả Mục-kiền-liên trình vua những việc đã xảy ra. Nhà vua phán:
- Chư Tôn giả, trẫm chấp thuận việc ấy.
Nhà vua bảo chư vị ra đi, triệu vị cận thần vào và truyền lệnh:
- Hãy xây trong khu rừng của thành này bốn am thất được cung cấp đủ bóng mát và nước chảy.
Khi các am thất đã được hoàn tất, nhà vua đem chúng cùng các vật dụng cần thiết trong cuộc sống cúng dường Trưởng lão Xá-lợi-phất. Sau đó trưởng lão Xá-lợi-phất dâng tặng lễ vật này lên Tăng chúng khắp thế gian do đức Phật làm thượng thủ và hồi hướng công đức ấy đến nữ ngạ quỷ kia.
Nữ ngạ quỷ hưởng các lợi lạc này, liền được tái sanh lên thiên giới làm thiên nữ với đầy đủ mọi thứ cần dùng, đồ ăn thức uống áo quần xiêm y, cùng dung sắc chói sáng lung linh.
Một hôm Thiên nữ đến gần Tôn giả Mục-kiền-liên và kể cho vị ấy nghe tất cả mọi chi tiết trong hai kiếp tái sinh làm ngạ quỷ và Thiên nữ.
Sau đó thiên nữ dâng lời kính lễ:
Xá-lợi-phất Tôn giả cúng dường,
Nhờ đây, con hạnh phúc hân hoan,
Bốn phương con chẳng hề kinh hãi,
Tôn giả chính là bậc xót thương
Khắp cõi trần gian, thưa Giác giả,
Con về đây kính lễ tôn nhan.
(Trích soạn từ kinh Tiểu Bộ - Tập 2)
----------
Xem thêm các bài kinh:
Chương trình tu tập Vu Lan báo hiếu - Cầu siêu rằm tháng 7:
- Kinh Tiểu Bộ Tập 2 - Chuyện Mẹ Của Trưởng Lão Sàriputta
- Kinh Tôn Giả Mục Kiều Liên Cứu Mẹ
- Kinh Đức Phật Thích Ca Trong Tiền Kiếp Báo Hiếu Cha Mẹ
- Kinh Tiểu Bộ Tập 3 - Chuyện Tiểu Chủ Ngân Khố
- Kinh Phật Độ Vua Hòa Mặc Trở Về Chính Pháp
- Kinh Hiếu Dưỡng - Trả Ơn Cha Mẹ
- Kinh Địa Tạng Bổn Nguyện - Tiêu Diệt Tội Chướng
- Kinh Tăng Chi Bộ Tập 1 - Ngang Bằng Với Phạm Thiên
- Kinh Ma Ha Ma Da - Đức Phật Độ Cho Mẹ - Duyên Thù Thắng Cúng Dường Hội Ngộ
Bình luận (20)
Quản trị trang
- Chủ quyền của đất nước;
- Các vấn đề về chính trị;
- Các phát ngôn cho mục đích hoặc có dấu hiệu chống lại Đảng, Nhà nước, chia rẽ và gây mất đoàn kết dân tộc, đoàn kết tôn giáo;
- Vi phạm hoặc có dấu hiệu vi phạm chính sách, pháp luật của Nhà nước và thuần phong, mỹ tục của dân tộc.
Cho mục đích trên, chúng tôi tuyên bố có quyền xóa, gỡ bỏ hoặc thực hiện bất kỳ biện pháp nào thuộc quyền của Quản trị trang và Chủ sở hữu; và tố cáo với cơ quan chức năng hoặc thực hiện các biện pháp pháp lý cần thiết để ngăn chặn, xử lý các hành vi vi phạm hoặc hành vi có dấu hiệu vi phạm nêu trên.
Đỗ Thị Thu
Nguyễn Thị Hải Vân
Bài giảng của cô chủ nhiệm giúp chúng con hiểu hơn rất nhiều về kinh Phật và giác ngộ, tinh tấn tu tập hơn rất nhiều trong quá trình tu tập
Nguyễn Thị Sính
Chúng con xin thành kính tri ân Cô chủ nhiệm ạ. Cô đã cho hàng phật tử chúng con được nghe về những công hạnh của những bậc thánh Tăng ạ
Nguyễn Thị Sính
Chúng con xin thành kính tri ân cô chủ nhiệm ạ. Cô đã cho hàng phật tử chúng con được nghe về những công hạnh của những bậc thánh Tăng ạ
Nguyễn Thị Sính
Chúng con xin thành kính tri ân cô chủ nhiệm ạ. Theo lời chỉ dạy của cô thì con được hiểu rằng cho dù có tu đắc đạo như Ngài Mục Kiều Liên thì vẫn phải lương vào công năng tu tập thanh tịnh của mười phương Tăng mới cứu được mẹ Ngài ạ.