Bài kinh: Không Chế Ngự

Một thời, rất nhiều Tỳ-kheo trú giữa dân chúng Kosala, tại khu rừng nọ, cống cao, ngạo mạn, ồn ào, lắm miệng, lắm lời, thất niệm, không tỉnh giác, không định tĩnh, tâm tán loạn, các căn không chế ngự.

Rồi một vị thiên trú ở khu rừng ấy, vì lòng thương xót, muốn hạnh phúc, muốn cảnh giác, liền đi đến các Tỳ-kheo nói lên bài kệ sau:

Xưa sống thật an lạc,
Chúng đệ tử Cù-Đàm,
Không tham tìm món ăn,
Không tham tìm chỗ trú,
Biết đời là vô thường,
Họ chấm dứt khổ đau,
Nay tự làm ác hạnh,
Như thôn trưởng trong làng,
Họ ăn, ăn ngã gục
Thèm khát vật nhà người,
Con vái chào chúng Tăng,
Đảnh lễ một vài vị,
Vất vưởng, không hướng dẫn,
Họ sống như ngạ quỷ,
Những ai sống phóng dật,
Vì họ, con nói lên,
Những ai không phóng dật,
Chân thành con đảnh lễ.
Các vị Tỳ-kheo ấy được vị Thiên cảnh tỉnh, tâm hết sức xúc động. 

(ĐTKVN, Tương Ưng Bộ I, chương 9, phần Không chế ngự căn, VNCPHVN ấn hành, 1993, tr.448)

-
aa
+
1,896 lượt xem
13/03/2023

Bình luận

Phản hồi cho Hủy bỏ