Bài kinh: Phật Dạy Phụng Thờ Ai Có Lợi Ích

Thuở xưa, đức Phật giáo hóa ở tinh xá nước Xá-vệ. Lúc ấy, trong thành La-duyệt-kỳ có một người ngu si hung bạo, bất hiếu với mẹ cha, khinh khi người lương thiện, không kính bậc tôn trưởng. Ông ấy làm ăn thất bại, không được như ý nên thờ phụng lửa để cầu ban phước. Pháp tắc thờ lửa, mỗi ngày khi mặt trời vừa lặn phải đốt lên một đống lửa lớn rồi hướng về đó mà quỳ lạy có khi đến nửa đêm, lửa tắt mới thôi. 

Người ấy thờ như vậy ba năm mà không được phước báu gì, bèn chuyển qua thờ mặt trời, mặt trăng. Pháp tắc thờ mặt trời, mặt trăng là ban ngày khi mặt trời mới mọc, ban đêm khi mặt trăng vừa lên thì hướng về đó mà lễ lạy đến chừng nào lặn mới thôi!
Người ấy thực hành như vậy ba năm mà vẫn không được phước báu gì bèn chuyển qua thờ trời, đốt hương quỳ lạy, dâng lên hương hoa, rượu thịt trâu bò heo dê tươi ngon cho đến khi nghèo túng mà vẫn không được phước báo gì. 

Người ấy vì thế thân thể tiều tụy, bệnh hoạn đi ra cửa không nổi. Một hôm, ông nghe được ở nước Xá-vệ có đức Phật là bậc chư thiên tôn kính, nên định đến đó phụng sự, mong được phước báo. Ông liền cố gắng qua nước Xá-vệ tìm đến chỗ Phật. Tới trước cửa tinh xá, khi nhìn thấy tôn dung uy nghiêm của đức Phật hào quang rực rỡ như trăng sáng nổi bật giữa muôn sao, người ấy tâm sinh hoan hỉ, quỳ xuống đỉnh lễ đức Thế Tôn rồi chấp tay thưa rằng:
- Lạy đức Thế Tôn! Con sinh ra và lớn lên trong ngu muội, không biết gì đến Phật Pháp Tăng, chỉ lo thờ lửa, mặt trời, mặt trăng và các thiên thần. Chín năm cần khổ ròng rã không được chút phước nào, mà thân thể con lại tiều tụy, khí lực suy vi, bốn đại nhiều bệnh không biết sẽ chết ngày nào. Nay con biết được đức Thế Tôn là bậc thầy cứu độ chúng sinh, nên từ xa lại đây quy y, xin Ngài ban cho ân phước. 

Đức Phật nói với ông rằng:
- Ông thờ phụng từ trước đến nay toàn là yêu tà, quỷ mị. Cúng tế cầu đảo với những hạng ấy nhiều như núi thì tội lỗi cũng đầy ắp như sông biển! Sát sinh để cầu phước thì cách phước rất xa! Giả như ông trăm kiếp cần khổ sát sinh, đem tất cả bò dê trong thiên hạ ra tế tự cầu đảo, thì sẽ mang tội lớn như núi Tu-di mà phước chỉ nhỏ bằng hạt cải. Thật phí công của vô ích, há chẳng si hoặc lắm sao? Lại nữa, ông là người bất hiếu với cha mẹ, khinh khi người hiền, chẳng kính tôn trưởng, kiêu mạn cống cao, tam độc đầy dẫy, tội nghiệp ngày một sâu, do đâu mà được phước? Nếu ông có thể cải đổi tâm tính, lễ kính bậc hiền đức, oai nghi lễ phép cung phụng bậc trưởng lão, bỏ ác làm lành, tu sửa thân tâm, trải lòng từ bi thì bốn phước mỗi ngày một tăng, đời đời không gặp họa hoạn. Bốn phước đó là gì?
Một là: Nhan sắc đoan chính.
Hai là: Khí lực mạnh mẽ.
Ba là: An ổn không bệnh.
Bốn là: Trường thọ, không bị chết oan.
Nếu ông tinh tấn tu theo những hạnh trên, không chút giải đãi thì có thể đắc đạo. 

Bấy giờ, đức Thế Tôn liền nói kệ:

Tế thần để cầu phước
Xét quả báo về sau
So kính lễ bậc hiền
Bốn phần không được một.
Biết lễ độ khiêm cung
Thường kính bậc trưởng lão
Bốn phước tự nhiên tăng
Sắc, lực, thọ, an ổn. 

Người đó nghe kệ xong hoan hỉ tin hiểu, đỉnh lễ Phật rồi lại thưa rằng:
- Con vì tội cấu che ngăn đã gây ra tội lỗi trong suốt chín năm. Nay con may nhờ lòng từ khai thị mới được thông hiểu. Xin đức Thế Tôn cho con được xuất gia làm Sa-môn.

Đức Phật bảo:
- Lành thay! Hãy lại đây Tỳ-kheo!
Người ấy râu tóc tự rụng, thành bậc Sa-môn. Sau đó, tinh cần quán niệm hơi thở, vị ấy chứng quả A-la-hán. 

(Nguồn: Kinh Pháp cú thí dụ)

-
aa
+
7,365 lượt xem
11/11/2021

Bình luận (2)

Phản hồi cho Hủy bỏ

  1. p
    p

    phạm mơ

    06/02/2023

    Bài kinh giúp cho cúng con hiểu rõ về cúng phụng thờ được lợi ích

  2. L
    L

    Lưu Thị Ngát

    06/02/2023

    Ôi! Thật là hạnh phúc khi sinh ra thời có Phật! Con ước cũng đủ nhân duyên đời đời các kiếp vị lai được sinh ra nơi đâu cũng đều được gặp Chính Pháp của Phật và trong kiếp nào đó con được sinh ra có Phật tại thế! Con nguyện đời đời kiếp kiếp vị lai luôn nương tựa Sư Phụ và Cô CN tu hành cho tới ngày thành Phật ạ!